Phú Văn Lâu
Tôi ngồi tại Phú Văn Lâu [1],
Nơi một ông vua năm nào ngồi đây giả vờ câu cá,
Ngài ngồi đây để lo
Việc nước
việc nhà
việc cả.
Còn tôi ngồi đây chẳng có việc gì cả để lo.
Nhìn trước là nước, là sông, là những con đò.
Nhìn sau là cung điện, lâu đài, thành lũy.
Một em đi ngang qua,
Chào mời ẻo lả:
– Anh ơi “Nhất dạ Đế vương”:
Trên sông, thuyền em đó, nhà em ở đó.
“Răng không, cô gái trên sông,
Hôm nay cô đã từ trong ra ngoài,
Thơm như hương nhụy hoa nhài,
Sạch như nước suối ban mai giữa rừng
…
Ngày mai trong giá trắng ngần,
Cô thôi sống kiếp đày thân giang hồ”[2]
– Vô hậu! Anh là thi sĩ?
Dẹp giùm cái chàng thi sĩ dỏm anh đi
Đừng “chơi” em bằng những lời hoa mĩ
Em chỉ là con đĩ, bán “dưới” nuôi “trên.”
– Nhưng tôi đâu phải là vua,
Mà “xài” nhất dạ đế vương ghê rứa?
Những con trời đã không còn nữa,
Những ông trời con bây giờ mới rộ,
Mặc long bào, ngồi lên ngai giả, ậm ợ mấy câu:
Quân bay đâu, quân bay đâu!
Phú Văn Lâu, Phú Văn Lâu,
Ai ngồi, ai câu, ai sầu, ai thảm, ai thương, ai cảm [3]
Cho nước non nầy
[1] Phú Văn Lâu, trước Ngọ Môn, bên bờ sông Hương, Huế. Ngày trước vua Duy Tân ngồi đây giả vờ câu cá để gặp các vị Thái Phiên, Trần Cao Vân bàn kế hoạch đánh Pháp.
[2] Trích bài “Tiếng hát sông Hương” của Tố Hữu
[3] Một câu ca Huế
© 2010 Trịnh Khả Nguyên
© 2010 talawas
Đọc nguyên bài Trịnh Khả Nguyên – Phú Văn Lâu và Đèo Ngang trên talawas