vietsoul21

Archive for Tháng Bảy, 2011|Monthly archive page

Hà Nội: Biểu tình rầm rộ lần thứ 8

In Chính trị (Politics), Liên Kết, Việt Nam on 2011/07/25 at 08:06

Hàng trăm người sáng nay, 24/7/2011, đã rầm rộ tuần hành xung quanh Hồ Gươm và khu vực vườn hoa Lý Thái Tổ. Đây là số lượng lớn gấp vài lần cuộc biểu tình Chủ Nhật tuần trước. Mặc dù Chủ Nhật trước đoàn biểu tình đã gặp phải sự đàn áp dữ dằn hơn bao giờ hết với hàng chục người bị bắt trong đó nhiều người bị đánh đập. Cũng có những thông tin nói rằng số người tham dự hôm nay tới 1000.

Thay đổi chiến thuật

Lần này, thay vì tập trung tại khu vựa vườn Hoa Lê- nin, gần Đại sứ quán Trung Quốc như các Chủ Nhật trước, nhóm trí thức chủ trương kêu gọi biểu tình xung quanh bờ Hồ. Khu vực gần Đại sứ quán Trung Quốc trong mấy Chủ Nhật gần đây trở thành khu vực cấm, công an, an ninh từ sớm đã chăng dây, đặt rào chắn và canh phòng nghiêm ngặt cùng một loạt phương tiện sẵn sàng trấn áp.

Bờ hồ Hoàn Kiếm cách khá xa Đại sứ quán Trung Quốc và là một không gian “mở” với nhiều lối qua lại nên rất khó để công an ‘khoanh vùng’.

Công an chùn tay?

Vẫn các gương mặt đã trở nên quen thuộc với cộng đồng mạng và các tham dự viên biểu tình như các ông Phạm Duy Hiển, Ngô Đức Thọ, Phạm Xuân Nguyên, Trần Nhương, Vũ Ngọc Tiến, Nguyễn Xuân Diện, Nguyễn Quang Thạch…

Chiều qua, tiến sĩ Nguyễn Quang A đã bị an ninh tới tận nhà yêu cầu không đi biểu tình lần này nhưng ông Nguyễn Quang A vẫn có mặt ngay từ sáng sớm.

Những hình ảnh công an đàn áp biểu tình tuần trước, đặc biệt đoạn video clip đại úy công an tên Minh đạp thẳng vào mặt một thanh niên khi anh đang bị giữ chặt tay chân đã làm dấy lên làn sóng phản đối mạnh mẽ. Nhiều trí thức, nhà văn đã cùng ký tên vào một bức thư gửi giám đốc Công Tp. Hà Nội đề nghị xử lý viên công an này. Nhà văn Nguyên Ngọc gọi đó là “ác ôn”. Các trang mạng lề trái cùng các hãng thông tấn lớn, trong đó có BBC, RFA, VOA, AF đã truyền đi khắp thế giới hình ảnh đàn áp này. Cũng có thể, vì vậy, biểu tình lần này diễn ra suôn sẻ hơn.

Giới trí thức và luật sư đang đưa ra đề nghị đặt vấn đề với Quốc hội luật hóa việc biểu tình vốn đã được quy định từ nhiều năm nay trong Hiến pháp.

Các tình tiết mới

Lần này, xuất hiện một số tình tiết mới so với các cuộc biểu tình trước kia. Đó là một phút mặc niệm dành cho các chiến sỹ- không phân biệt từ phía ‘bên này’ hay ‘bên kia’ đã ngã xuống trong các trận chiến bảo vệ 2 quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa.

Tên các chiến sỹ hi sinh từ cả 2 phía đều được ghi trang trọng và mặc niệm

 

Đặc biệt, những người bểu tình đã đem theo nhiều băng rôn, hay đơn giản là những tờ gấy A-4 in từ máy vi tính tên của các anh hùng liệt sỹ, 74 người hy sinh tại Hoàng Sa vào tháng 1/1974 và 64 người hy sinh tại Trường Sa năm 1988. Tên tuổi của họ cho tới nay chưa mấy ai biết tới, thậm chí chỉ đôi năm trở lại đây những sự kiện này mới được báo chí phần nào đề cập tới.

Một hình ảnh rất đẹp khác là sự góp mặt ngày càng nhiều hơn của các bạn trẻ, các em nhỏ. Đặc biệt, ống kính của những người tham dự lần này đã ghi lại hình cô Trịnh Kim Tiến trong tà áo dài trắng tha thướt với băng rôn vắt chéo người như thường thấy trong các cuộc thi hoa hậu nhưng với hàng chữ “Hoàng Sa- Trường Sa- Việt Nam“.

Hình ảnh làm xiêu lòng cả các phóng viên nước ngoài có mặt trong buổi sáng nay tại Hà Nội.

Trịnh Kim Tiến là con gái ông Trịnh Xuân Tùng người bị trung tá công an quận Hoàng Mai đánh gẫy cổ và mất hôm 8/3/2011. Đây là lần thứ 5 cô đi biểu tình chống Trung Quốc.

Phóng viên nước ngoài ngây ngất nhìn theo Trịnh Kim Tiến. Ảnh Lê Anh Tuấn/ Blog NXD

Ảnh sử dụng trong bài của Blog Nguyễn Xuân Diện và Anhbasam.

© Đàn Chim Việt

Thái Hữu Tình – Nghìn tay Điếu Cày!

In Chính trị (Politics), Liên Kết, Việt Nam, Văn Chương on 2011/07/23 at 14:31

Nghe tin anh mất tay
Lòng già đau như cắt
Trời có còn nước mắt
Cùng ta thương Điếu Cày?

Bàn tay vàng ghi hình Bản Giốc
Cánh tay vàng ôm dọc giang sơn
Lũ bán nước chặt bàn tay ấy
Giọt máu loang nuôi lớn căm hờn.

Cánh tay Anh rụng nơi đâu
Dân tộc hồi sinh từ nơi đó
Tổ quốc bị cụt dần lãnh thổ
Cũng “Xót xa như rụng bàn tay” (*)

Những cuộc biểu tình tới đây
Ngàn cánh tay
đấm lên trời khẳng định
Máu Hồng Lạc
không nuôi phường khuyển nịnh!
Nuôi những cánh tay
bất tử Điếu Cày!
Sống muôn đời
Như Đức Phật nghìn tay!

20-7-2011

Thái Hữu Tình

_____________________

(*) Thơ Hoàng Cầm (Bên kia sông Đuống)

Bút Gà (chấp bút) Đinh Thế Huynh gởi Nguyễn Đức Nhanh giám đốc Công an T/p Hà Nội

In Chính trị (Politics), Liên Kết, Tạp văn, Việt Nam on 2011/07/23 at 10:00
Nguyễn Đức Nhanh (Nguồn: Dân Làm Báo)

Nguyễn Đức Nhanh (Nguồn: Dân Làm Báo)

Tớ, Bút Gà, chấp bút cho (thủ) anh Đinh Thế Huynh của bộ hầu đồng (BCT) bình vôi đảng CSVN, chuyển lời khen thưởng của các anh mày đến các cậu đã kiên quyết giải quyết dứt điểm, xé lẻ đám cờ lau thanh thiếu niên và phong tỏa, cô lập được nhóm nhân sĩ, trí thức. Cậu đúng không hổ danh (mậu hẩu dành[1]) là anh Nhanh.

Các anh mày biết đám nhân sĩ, trí thức ấy đã viết thư cho cậu[2]. Các cậu cứ phang vào cho tụi nó nhận được tiền từ các “thế lực thù địch” để rảnh rỗi thời gian và thừa giấy bút, nặn hết kiến nghị này đến ra tuyên cáo nọ rồi thảo thư vặn hỏi. Lại còn bày trò đòi chứng nhận tới tay nữa chứ lỵ.

Cậu Nhanh đã đỡ đòn cho các anh mày thộp trọn bọn chúng. Vậy mà chưa nhanh chóng bắt quả tang chúng nhận tiền ở đâu. Sao mà chểnh mảng đến thế! Bọn cảnh sát Úc lơ tơ mơ ở tận đâu đâu ấy mà còn điều tra biết được chú Lương Ngọc Anh, Lê Đức Thúy nhà mình cầm nhẹ 12 triệu đô-la Úc trong vụ in tiền polymer[3]. Ngành công an ta mà lại chịu thua bọn tình báo tư bản à?

Các anh mày cũng khen cậu đã tận dụng được dân phòng địa phương, các tay đầu gấu cải trang, thanh niên xung phong, và an ninh chìm. Đây là một kế sách độc (hại): thanh thiếu niên trong lực lượng dân phòng lo đối trọng với giới trẻ xuống đường, các tay đầu gấu dùng bạo lực và nhục hình lên các tên nào cứng đầu, còn an ninh chìm luôn mò tìm bám sát lưng quần.

Các cậu đã chấp hành tốt biết chia cắt phân tán mỏng nhóm bọn chúng, nhất là không để những người bên lề tự động gia nhập vào. Càng cô lập chúng và tạo ra thêm nhiều người ngoài cuộc nữa thì chúng chỉ chống mắt xem chứ không thấy chịu phần trách nhiệm giúp đỡ kẻ bị ta bịt (đạp) miệng bằng dép bằng giầy.

Các cậu tách được đám cờ lau không để chúng quay quần dưới các cây đa, cây cổ thụ nên đành tan hàng giải tán. Hiệu quả cho công tác đối xử phân biệt để chia rẽ, cách biệt chúng thì tuyệt vời. Phước cho các anh và cả các cậu là những cây thông chẳng bám sát đám cờ lau để thành một khối bất phân ly. Ví như chúng vờ tự nguyện “bị bắt” đi theo giới trẻ thì đã sinh chuyện và chúng ta chả biết giải quyết thế nào!

Tớ cho các cậu biết. Các anh mày xưa nay tự hào là đã “trồng người” theo khuôn mẫu thuộc giống nhai lại. Làm sao chúng nó không mắc vào chước của ta. Chúng tưởng cách “gậy ông đập lưng ông” khi dụng lời Bác Hồ, xổ thơ kháng chiến ra để lên lớp giảng mô-ran hòng làm bọn tớ câm họng. Ối giời ôi tưởng trương cờ, khiêng hình tướng Giáp ra làm bửu bối, làm tấm khiên chống đỡ mà nên à. Đấy chỉ là bái vật treo trên cửa trước để mà mắt bọn chúng chứ có thiêng gì. Ta chẳng mảy may kiêng dè. Ta xé rách hình. Ta vò nát vất cờ. Hình Bác thì các anh mày đã “đăng ký thương hiệu” và “cầu chứng tại toà” thì độc quyền sử dụng thế nào cũng được. Cách (các) anh mày (ăn mày) dĩ vãng cái “quang vinh” đẫm máu đang thâu được khối lợi. Chúng càng tung hô thì chỉ riêng ta càng thêm trục lợi. Bái vật đương đại các anh mày tôn thờ là vàng, địa ốc, đô-la đấy nhé!

Này nhé, thưở Ga-li-lê-ô (Galileo) quan sát và khám phá là quả đất vận hành quanh mặt trời thì cả hệ thống quyền lực chóp bu và giáo hội khư khư quả quyết nó là trung tâm của vũ trụ. Tay này bị nhà cầm quyền với giáo hội kết tội là người dị giáo và bị quản thúc cho đến chết. Nhà thông thái Xô-cờ-rát (Socrates) trước đó cũng cùng chung số phận. Gã ấy lên tiếng phê phán những lời “sấm” độc đoán của hệ thống nắm giữ quyền lực đương thời nên mắc tội “đầu độc thanh thiếu niên”.

Vào thời kỳ (đồ đểu) này thì Đảng CSVN ta quyết đoán là trọng tâm của đất nước và toàn dân được (bị) gạt ra rìa tha hồ mỏi mệt vận hành “hết ngày dài lại đêm thâu” quanh cái đèn cù. Chỉ còn lại một số ít các nhà nhân sĩ, trí thức ngoài luồng chưa bị chúng ta chèo kéo, mua chuộc, vấy mực không xu phụ theo hệ thống quyền lực. Nếu chúng to gan dám lên tiếng thì ta cứ đổ cho là “phát tán luồng gió độc”[4] đến bọn thanh thiếu niên rồi thì “tuyên truyền chống chế độ”.

Các anh mày đã đem cái bình vôi chủ nghĩa cộng sản tự lập “phủ”  để trọn quyền sanh sát độc tài độc đoán. Hơn sáu mươi nhăm năm đảng ta đặt mình vào trung tâm quyền lực rồi gán gép điều 4 hiến pháp thì đếch thằng nào nào có thể chen chân.

Tuy thế các cậu vẫn phải luôn cảnh giác với đám trí thức tạch-tạch-sè. Không ít chúng nó rất khôn (lõi) trong cái trò vờ vịt, vờ vĩnh hèn, nhũn[5]. Thế cho nên ta cần nắm biết tâm lý đi guốc trong bụng chúng khi một tên vờ vịt đóng vai trò hèn thì chắc chắn cái (nuốt) nhục dễ trở thành bóng đen ám ảnh hắn và không chóng thì chầy nhận hắn chìm sâu trong hố thẳm tiềm thức. Chỉ có một cú sốc cuộc đời (như đối diện với cái chết chẳng hạn) thì hắn mới dám gỡ cái mặt nạ để sống đời khai phóng tự do. Cái chết lâm sàng rồi sẽ đến nhưng chẳng qua là cái chết muộn màng, vì tâm linh hắn đã chết từ mưởi mươi nào. Riêng phần các anh cũng đã ban phát cho chúng chút danh để chúng hãnh tiến một tí và chút phận để an toàn một tị. Phải làm cho bọn này luôn cảm thấy cái danh phận chênh vênh có thể bị mất đi bất cứ lúc nào nếu chúng lệch hướng, chệch đường (lề) ta vẽ.

Những cuộc biểu tình vừa qua là cái gai đối với các anh mày biết chửa. Chúng tớ khó có cớ ngăn cản người dân tỏ lộ lòng yêu nước xử dụng quyền công dân để biểu tình chống bá quyền Trung Quốc xâm lược biển Đông. Các cuộc biểu tình tiếp diễn hàng tuần thế này thì hơi bị khó cho anh mày đấy. Ai chẳng biết bản chất việc biểu tình mang nội hàm tính tự do, dân chủ và là một vấn đề “nhạy cảm” không thể bàn tới. Dân chủ buộc đòi hỏi tất yếu là đa nguyên, đa đảng nên đối nghịch với độc quyền (độc tài) và lợi ích của đảng ta. Các cậu biết là làm sao chúng tớ có thể lấy thúng úp voi mãi. Con voi tự do-dân chủ nằm vạ ngay trong phòng (elephant in the room[6]) thì sao mà tránh được.

Tóm gọn, tớ có lời khen các cậu đã thi hành tốt việc trấn áp dẹp bọn (phản) phản động biểu tình trong những tuần vừa qua. Các anh đang gật gù nhất trí (đắc chí). Sẽ cất nhắc cậu vào chung đèn đóm nên cứ thế nhé.


[1] Tiếng Quảng Đông. Hán Việt: bất hảo nhơn

[2] Thư gởi ông Nguyễn Đức Nhanh, blog Nguyễn Xuân Diện

[6] Wikipedia: “Con voi ở trong phòng” là một thành ngữ tiếng Anh ẩn dụ cho một sự thật hiển nhiên đang bị bỏ lờ qua hoặc không được nhắc đến. Thành ngữ này cũng áp dụng đối với một vấn đề hoặc một nguy cơ quá rõ ràng nhưng không ai muốn bàn luận hay đề cập.

Câu thành ngữ dựa trên ý tưởng rằng một con voi ở ngay giữa căn phòng thì không thể lờ như là không thấy; do đó mọi người trong phòng, những người tảng lờ như thể con voi không đứng ở đó là vì họ cố tình tránh đối phó trực diện với vấn đề lớn hệ trong lồ lộ trước mắt.


Chuỗi bài:


[Loạt bài Phó Thường Dân: (1) Anh tám hồ hởi – (2) Nôị-thực-dân – (3) Sợ – (4) Kỳ đà – cắc ké – kỳ nhông – (5) Con dân – con cá – cò mồi – (6) Bình vôi – bái vật – bà đồng – (7) (Vô) Hậu – (8) Gió mưa là chuyện của trời … – (9) Vô liêm sỉ – man rợ – (10) Phế-anh-hùng – (11) Luật Lệ(nh) … (12) Nhà em có nuôi một con két … (13) Cái nhà là nhà của ta … (14) Mèo – thỏ]

Văn tế biểu tình

In Chính trị (Politics), Liên Kết, Việt Nam, Văn Chương on 2011/07/21 at 15:59

Hỡi ôi!

Hải đảo- Biển Đông; lòng dân trời tỏ.

Mười năm công đèn sách, chưa chắc còn danh nổi tợ phao; một trận chống Tàu, tuy là mất tiếng vang như mõ.

Nhớ linh xưa:

Nhà báo nhà văn; giáo sư tiến sĩ.

Chưa quen tụ tập, đâu biết biểu tình; chỉ nghiên cứu sinh, ở trong trường bộ.

Cầm bút nghiên, cầm đèn sách, tay vốn quen làm; tập phản đối, tập đấu tranh, mắt chưa từng ngó.

Tiếng hải tặc phập phồng hơn mươi tháng, trông tin quan như trời hạn trông mưa; mùi bốn tốt vấy vá đã ba năm, ghét nhu nhược như nhà nông ghét cỏ.

Bữa thấy ngư dân bị chấn lột, muốn tới ăn gan; ngày xem tàu Hải giám chạy đen sì, muốn ra cắn cổ.

Biển Đông chủ quyền sáng rõ, há để ai bịa đặt lưỡi bò; hai quần đảo lớn của ta, đâu dung lũ cướp ngày chiếm chỗ.

Nào đợi ai đòi, ai bắt, phen này xin ra sức biểu tình; chẳng thèm đắp tai cài trốc, chuyến này quyết giương cao cờ, biểu ngữ.

Khá thương thay:

Vốn chẳng phải thanh niên trai trẻ, theo dòng phản đối đấu tranh; chẳng qua là tiến sĩ, giáo sư, mến nghĩa xuống đường đi bộ.

Mấy chục ông nhân sĩ, nào đợi tập rèn; vài trăm chú sinh viên, không chờ bày bố.

Ngoài cật có một manh cờ đỏ, nào đợi mang học vị học hàm; trong tay cầm biểu ngữ, băng rôn, chi nài sắm huân chương, giải thưởng.

Biểu ngữ viết bằng than đen mực đỏ, vạch mặt chỉ tên bọn hải tặc kia; băng rôn dùng bằng tấm vải thô, phản đối lũ bá quyền nọ.

Chi nhọc quan quản gióng trống kì, trống giục, cùng nhau lướt tới, cảnh sát cũng như không; nào sợ lính cơ động đám nhỏ, đám to, dấn bước xông lên, liều mình như chẳng có.

Kẻ hô vang, người hét ngược, làm cho Khương Du, Chiêu Húc hồn kinh; bọn hè trước, lũ ó sau, trối kệ em Phương Nga líu lưỡi.

Ôi !

Những lăm Nhà nước đồng thanh; đâu biết biểu tình vội bỏ.

Một chắc chủ quyền rằng chữ quyết, nào hay bốn tốt bọc chữ vàng; trăm năm xã tắc ấy chữ thiêng, đâu ngờ chẳng thiêng bằng chế độ.

Đoái đường Điện Biên Phủ cỏ cây mấy dặm sầu giăng; nhìn chốn Bờ Hồ, già trẻ hai hàng lụy nhỏ.

Chẳng phải án cướp, án gian đày tới, mà công an vây bắt cho cam tâm; vốn không ai xúi giục đấu tranh, bị đánh đập rủa nguyền cho đáng số.

Nhưng nghĩ rằng:

Tấc đất biên cương ơn Tiên tổ, tài bồi cho nước nhà ta; Hải đảo- Biển Đông Tổ quốc, mắc mớ chi ông cha nó.

Vì ai khiến quan quân khó nhọc, ăn tuyết nằm sương; vì ai xui đồn lũy tan tành, xiêu mưa ngã gió.

Sống làm chi theo quân tả đạo, quăng vùa hương xô bàn độc, thấy lại thêm buồn; sống làm chi ở chốn quan trường, chia dự án, gặm biên cương, nghe càng thêm hổ.

Thà thác mà đặng câu địch khái, về theo tổ phụ cũng vinh; hơn còn mà chịu chữ đầu Tàu, ở với lưu manh rất khổ.

Ôi thôi thôi !

Phạm Duy Hiển đau chân dân dìu cõng, tấm lòng son gửi lại bóng trăng rằm; Nguyễn Quang A bền bỉ giấu hờn, tủi phận bạc trôi theo dòng nước đổ.

Đau đớn bấy, Hồng Kiên lên xe bus, bọn nít ranh gọi ông lão bằng thằng; não nùng thay, Xuân Diện chạy tìm đoàn, cơn bóng xế dật dờ trước ngõ.

Ôi !

Một trận khói tan, nghìn năm tiết rỡ.

Binh tướng nó hãy đóng ở đảo Hoàng Sa, ai làm nên bốn phía mây đen; ông cha ta còn ở Bản Giốc, Biển Đông, ai cứu đặng một phường con đỏ.

Thác mà trả nước non rồi nợ, danh thơm đồn sáu tỉnh chúng đều khen; thác mà ưng đình miếu để thờ, tiếng ngay trải muôn đời ai cũng mộ.

Sống đánh giặc, thác cũng đánh giặc, linh hồn theo giúp cơ binh, muôn kiếp nguyện được trả thù kia; sống vì dân, thác cũng vì dân, lời dụ dạy đã rành rành, một chữ ấm đủ đền công đó.

Nước mắt biểu tình lau chẳng ráo, thương vì hai chữ thiên dân; cây hương nhân sĩ thắp thêm thơm, cám bởi một câu vương thổ.

Hỡi ôi thương thay !

Có linh xin hưởng.

(Nhại theo Văn tế nghĩa sĩ Cần Giuộc của Nguyễn Đình Chiểu)

Nguồn: Nguyễn Quang Lập – Quechoa.info

Võ Thị Hảo – Cho ta cúi đầu tôn vinh những bàn chân

In Chính trị (Politics), Liên Kết, Việt Nam, Văn Chương on 2011/07/19 at 08:00

Đng bào mình

Tới bữa nghẹn ngào

Đêm đêm khó ngủ

Trên rừng trông biên giới bị xâm lấn mà đau

Dưới biển nhìn ngư dân bị hành hung mà uất

Đã thế,

Trong nước, lũ cướp ngày hoành hành bốn phương trời mười phương đất

Đàn sâu tham nhũng nhung nhúc thế gian

Bọn côn đồ giết hiếp được bảo kê thỏa sức xuống tay

Đâm chém người lành hãm hại người ngay

Băng đảng ngập tràn hành hung phố trên xóm dưới.

Than ôi!

Công nhân viên chức ngắc ngoải đồng lương khốn đói

Nông dân mất đất, thủy điện phá rừng

Lạm phát, thất nghiệp, tai nạn giao thông đã làm dân đớn đau

Lãi suất ngân hàng được thể thít dây thắt cổ

Thế cho nên

Doanh nghiệp tư nhân, sản xuất kinh doanh chết như ngả ra.

Người ốm không tiền chữa bệnh hấp hối xó nhà

Đồng bào nhiều người tuyệt vọng chẳng biết bám víu vào đâu

Thắt cổ, nhảy cầu, xác trôi sông hồ lềnh bềnh tìm phương trốn nợ.

Thê thảm quá

Mê tín dị đoan tha hồ tác hại

Lũ giả dối điếm đàng được phen thống soái.

Báo chí bị bịt miệng lặng câm kiếm sống đưa tin lá cải

Giả điếc giả mù trước vận nước nguy nan

Bởi vậy

Đất mẹ đau đứt ruột

Giữa tanh tưởi trầm luân

Hơi thở bán nước phun độc đâu đó sau khung cửa

Kẻ cưỡng đoạt nấp trong những lô cốt máy lạnh

Thọc dao vào lưng những đứa con yêu nước

Nhưng Mẹ ơi hãy nhìn

Đường phố

Rầm rập bước chân những người đi người đi!

Cho ta cúi chào bước chân gầy

Những nhân sĩ trí thức trung liệt tìm phương cứu nước

Những mặt trẻ rạng ngời quấn quốc kỳ vào ngực!

Đồng bàoĐồng bào!  Đồng bào!

Con mẹ Việt

Dẫu lưu lạc trên thế gian

Vẫn nắm tay nhau giữa những nguy nan

Hát vang bài ca yêu nước

Những mắt tràn nước mắt

Những trái tim không sợ chết vì quyền tự do và tổ quốc

Kìa thấy không

Đường phố

Có nơi đâu như nơi này

Đất Mẹ tủi hổ

Quặn ruột

Ôi! Có đau không?

Các con ưu tú của Mẹ

Những đứa con không chịu dối trá không chịu cúi đầu

Mẹ Việt rỏ máu khóc thương con

Những trí thức,  lương dân

Chỉ bởi dám chân thành yêu nước

Bị đấm, đạp,

Bị vây bắt, bị săn đuổi, bị lôi xềnh xệch như súc vật!

Có nghe không?

Mẹ Việt nói,

Hỡi những bàn tay cầm súng cầm dùi cui

Hãy dừng bàn tay độc ác

Đừng thọc dao vào lưng tổ quốc

Trái tim trong ngực các con xưa từng biết khóc

Nhớ chăng máu đỏ da vàng

Chung bào thai mẹ Việt?

2011

Người đi người đi người đi

Cho một ngày Quyền làm Người trở về xác tín,

Ta tôn vinh những đứa con mẹ Việt

Bước chân gầy đường phố

Mắt tràn nước mắt

Những trái tim không sợ chết cho tự do và tổ quốc

Nguồn: Võ Thị Hảo (danlambao)

Chuyện treo cờ và bầu cử ở Việt Nam

In Chính trị (Politics), Việt Nam on 2011/07/17 at 08:57

Trước mỗi dịp lễ, tổ trưởng dân phố thường đi từng nhà nhắc treo cờ

 

Ngày 30 tháng 4 năm 2011 vừa qua là một ngày “rất lạ” .”Lạ”vì từ trước đến nay mỗi lần sắp tới những ngày “lễ lớn” tại Việt Nam như ngày 30-4, ngày 2-9, ngày chiến thắng Điện Biên Phủ, ngày cách mạng tháng 8, hay những ngày không nằm trong “típ lễ lớn” như ngày sinh “chủ tịch HCM” hay ngày “Bác Hồ” về thăm làng cá, thì tất cả mọi nhà đều phải treo cờ “tổ quốc” 100%,nhưng ngày 30/4 vừa qua tỷ lệ hộ dân  treo cờ chỉ có khoảng 30%…Lý do của “sự cố” đó là ở quê tôi chính quyền thiếu sự “đôn đốc”,”nhắc nhở’?!

Theo thông lệ, chính quyền CS Việt Nam thường có chỉ thị cho người dân treo cờ “tổ quốc” để biểu thị sự “đoàn kết” sự “ủng hộ” và cả sự “hồ hởi” “phấn khởi” của người dân cả nước đón chào những ngày “lễ lớn” “của dân tộc”, sự tôn kính đối với lãnh tụ và sự tri ân với cách mạng “giải phóng” dân tộc, thôi thì có quá nhiều lý do để người dân Việt Nam phải ghi nhớ tri ân, ngưỡng mộ. Cách 2-3 ngày trước “lễ lớn” hoặc “lễ nhỏ” guồng máy chính quyền địa phương làm việc hết công suất để giữ gìn “an ninh trật tự”. Người ta thấy trên đường phố, khu dân cư hoặc tận cùng thôn bản xuất hiện những toán công an, dân phòng với dùi cui trong tay đi thị uy từ phố này sang phố khác, từ xóm này đến xóm kia để “phát hiện kịp thời những thế lực thù địch” hay biểu hiện của “Diễn biến Hòa bình”chống Đảng, chống chế độ,hoặc những  điệu tuyên truyền chống phá tình “hữu nghị như môi với răng “ giữa hai đảng ,hai dân tộc anh em Việt nam –Trung Hoa!

Trước ngày “lễ lớn” một hôm những đoàn xe cổ động với lực lượng hùng hậu nào công an, bộ đội, dân phòng với vẻ mặt trang trọng thậm chí “đằng đằng sát khí” như muốn ăn tươi nuốt sống người ta. Những người thuộc mấy cái hội đoàn “ăn theo”như Hội phụ nữ, Đoàn thanh niên CS HCM, hội cựu chiến binh thì vênh váo kênh kiệu để chứng tỏ mình là một bộ phận của Đảng CSVN, của nhà nước CHXHCN Việt Nam quyền uy vô hạn, sinh sát vô bờ bến. Còn mấy ông trưởng thôn, công an thôn thì “đi sâu đi sát” vào “quần” chúng nhân dân, họ đi từng nhà “nhắc nhở”  với cái giọng của bọn thực dân phong kiến hay giọng của quan lại nhà Minh thời Minh thuộc.

– Ngày mai nhớ treo cờ tổ quốc nghe, ba ngày đấy.

Một giọng Tô Định khác “nhắc nhở” sâu sát hơn:

-Nếu cờ cũ thì thay cờ mới, treo cờ cao một chút ra ngoài một chút nghe.

Ở trong nhà “người chủ đất nước”vội vàng chạy ra vẻ khúm núm.

– Dạ em nhớ rồi, cờ em mới mua, em sẽ treo cao hơn, ra ngoài một chút, dạ ..dạ..

Trong xóm tôi có một thanh niên trẻ trạc tuổi Thục Vy. Anh ta là sĩ quan quân đội “nhân dân” phục viên. Tên anh ta là V , anh ta vừa mới lên làm xã đội trưởng vào cuối năm 2010, ngày 30-4 vừa rồi khi những gia đình trong xóm vì “dám” lơ là nghĩa vụ với Đảng và nhà nước không treo cờ 100% anh ta tuyên bố với các ông thôn trưởng –an ninh thôn và bí thư thôn (đảng ủy) là sẽ cắt danh hiệu thi đua “thôn văn hóa” vậy là mấy ông lãnh đạo thôn hùng hổ đi từng nhà để “nhắc nhở”.

Nhà cầm quyền hiện nay rất ‘khéo léo” trong việc cai trị dân –bình ổn xã hội và quản lý đất nước.Ngoài việc họ xử dụng quyền lực “cứng” như công an quân đội, dân phòng với súng đạn dùi cui, còng số 8 và những biện pháp chế tài họ còn dùng quyền lực “mền” để “thuyết phục”người dân, họ chi ra những khoảng tiền rất hậu hĩnh để để tài trợ cho những người dưới trướng phục vụ chế độ vui chơi thỏa mái. Những khoảng “tài trợ” đó từ vài triệu đến vài chục triệu hoặc vài trăm triệu tùy từng trường hợp và “đối tượng”.

Trong những ngày “lễ lớn” một số mặt hàng tăng vọt từ 20-30% như thịt heo, gà, vịt, bia và rượu ngon. Họ làm theo lời Bác là “quét sạch nó đi”.
Ai cũng biết tiền của dân đóng thuế, tiền bán tài nguyên và tiền bán đất được Đảng CSVN quản lý và phân phát, nó biến thành tiền của đảng và nhà nước, còn nhân dân là người được Đảng và nhà nước “chiếu cố” ban phát nên người dân phải nhớ ơn Bác Hồ, Đảng, nhà nước. Vì nếu không có Đảng và nhà nước thì họ đâu có được một ngày lễ hoành tráng như vậy, được ăn uống no say và được nhận một phong bì nho nhỏ!. Nên những thuộc hạ của Đảng rất phấn khở và “hồ hởi”.

Còn chuyện bầu cử ở Việt Nam là quyền được Hiến định, nhưng hành xử nó là thuộc về Đảng CS, vì Đảng lãnh đạo nên phải tuân thủ ý Đảng trước khi hành xử quyền của mình.

Ở những nước dân chủ lâu đời những cuộc vận động tranh cử được tổ chức bằng tiền túi của các ứng viên hoặc người ủng hộ nên nhiều khi rất rầm rộ và tốn kém(ví dụ như bầu cử tổng thống Mỹ) nhưng tỷ lệ cử tri đi bầu chỉ khoảng từ 50 đến 55% là thành công lắm rồi. Một quốc gia mà có được từ 50-55% công dân ý thức về quyền lực công dân của mình và biết xử dụng nó để kiến tạo một chính phủ theo ý chí  của mình là một điểm son rực rỡ. Nó còn là con số cực kỳ lớn và cực kỳ ý nghĩa. Ở Mỹ công dân được quyền tự do đi bầu hoặc không đi bầu mà không ai dám hạch hỏi chứ đừng nói đến chuyện đe dọa, khủng bố, trả thù.

50-55% cử tri đi bầu là một động lực vô cùng lớn. Đây chính là sức mạnh của nền dân chủ-pháp trị. Những đất nước như vậy làm sao không pháp triển được.

Còn ở Việt Nam và một số quốc gia độc tài như Ai Câp thời Mubarak chẳng hạn. Mối lần bầu cử thì tỷ lệ cử tri đi bầu là 90-100%.

Ở Ai Cập, Mubarak vừa mới tái đắt cử với tỷ lệ ủng hộ là 90% thì chỉ 2 tháng sau ông ta bị lật đổ bởi người dân Ai Cập và cái án tử hình dành cho ông khó mà thoát được vì tội đàn áp nhân dân và giết người.

Cuộc bầu cử Quốc hội CSVN vào ngày 22/5/2011 vừa qua tỷ lệ cử tri đi bầu là 95-100%,con số này nói lên điều gì? Phải chăng ý thức công dân ở Việt Nam cao hơn ở Mỹ và các quốc gia dân chủ-Pháp trị lâu đời?

Chắc chắn không có ai ngu ngốc để tin vào việc này. Người dân Việt Nam chạy ăn từng bữa, tương lai mờ mịt,bị chính quyền khinh miệt, họ trở nên vô tâm và ích kỷ vì đã sống trong một xã hội bất công,tham nhũng,độc tài chuyên chế, cái ác lên ngôi và lộng hành.

Xin kể một trường hợp trong hàng tỷ những trường hợp xảy ra và tồn tại ở Việt Nam: “trên một con đường hẹp, đông đúc những người qua kẻ lại, một cục đá to tướng rơi xuống từ một xe tải chở vật liệu xây dựng nằm ngay giữa đường. Một tuần sau nó vẫn nằm đó, ai đi qua cũng nhìn và tránh,không ai chịu bỏ một chút thời gian để chuyển cục đá đi nơi khác cho tiện việc đi lại và không gây nguy hiểm cho mọi người và chính bản thân, gia đình họ”. Vậy mà lần bầu cử nào cũng 99%  cử tri đi bầu là một chuyện lạ. Không ai chịu bỏ ra 5 phút để dẹp cục đá cho dễ đi và khỏi tai nạn, thì thử hỏi có ai bỏ ra mấy tiếng đồng hồ để những người trong gia đình xếp hàng chờ bỏ phiếu?.

Mọi người đều biết rằng nếu không bị áp lực, đe dọa, khủng bố và trù dập thì những cuộc bầu cử “Quốc hội” tại Việt Nam tỷ lệ cử tri đi bầu sẽ không hơn 10%. Những người nằm trong số 10% này là đảng viên CS và gia đình của họ. Cũng như nếu không bị “nhắc nhở” thì chẳng có ma nào treo cờ nhân những ngày “lễ lớn” cả, như chuyện vừa xảy ra ngày 30/4/2011 vừa qua.

Chúng ta ước ao một ngày nào đó người dân Việt Nam khi đi  ra nước ngoài (hoặc ở trong nước) đều được  “mở cờ trong bụng” (treo cờ trong bụng chứ không phải bị ép buộc treo cờ trước nhà), không phải tủi nhục, đắng cay như hiện nay và tỷ lệ cử tri  đi bầu trong các cuộc bầu cử là 50-55% (chứ không phải là 95-100%). Nghe có vẻ nghịch lý phải không? Nhưng nó thuận với lòng người và hợp với ý trời!

Huỳnh Ngọc Tuấn
Quangda1959@gmail.com

Nguồn: Đàn Chim Việt

Bút Gà (chấp bút Đinh Thế Huynh) gởi ông Lê Doãn Hợp bộ trưởng TT-TT (4T)

In Chính trị (Politics), Liên Kết, Tạp văn, Việt Nam on 2011/07/15 at 21:00

Thứ trưởng Bộ Ngoại giao Hồ Xuân Sơn. (Ảnh: Internet)

Tớ, Bút Gà, chấp bút cho (thủ) anh Đinh Thế Huynh của bộ hầu đồng (BCT) bình vôi đảng CSVN, đang ngồi chầu thì bà thét to bảo phải dập tắt ngay tiếng chuông vang vang đang làm váng óc bà. Bà phán là đã có tiếng “chuông gọi hồn ai”. Các cậu biết tiếng chuông (tuyên cáo) đó ở đâu ra hay lại vờ vịt để các anh phải chỉ ra. Đây là giờ thứ hai mươi nhăm, giờ quyết liệt. Nuôi quân ba năm, dụng quân một giờ. Các anh đã nuôi dưỡng hơn 700 tờ báo, cả chục đài truyền hình các cậu bao năm nay thì giờ này các cậu phải thi hành “nhiệm vụ chính trị được giao” xuất quân báo (ơn) đảng.

Các anh đã gởi thủ nhang Hồ Xuân Sơn thứ trưởng Bộ Ngoại giao (gian) đến dâng hương khấn lời hữu hảo “thực hiện nghiêm túc thỏa thuận”. Trước đó thì bộ trưởng quốc phòng Phùng Quang Thanh đã “hội đàm hữu hảo song phương” lặp lại lời 4 tốt “anh em tt, đi tác tt, bn bè tt, đng chí tt” v.v… thế mà đồng chí anh em môi (ta sơ) hở răng (anh) cạp (thêm cái lưỡi bò liếm tuốt luốt biển đảo) cũng chẳng tin tưởng. Đồng chí anh em nay lại vời các cậu về chầu thiên triều[1] nghe huấn thị đi theo lề báo Đảng CSTQ. Phát ngôn viên Bộ Ngoại giao TQ Hồng Lỗi ranh đe các cậu phải quản lý, đăng lại các bản tin TQ không được biên tập, sửa đổi đấy à.

Tuần trước tớ đã tất bật chấp bút sổ toẹt vài dòng cho các tay nhân sĩ, trí thức gởi kiến nghị[2] nhằm bịt miệng chúng. Thế đấy, chúng lại biết tỏng là các anh mày chỉ vất kiến nghị vào sọt rác chả bao giờ phúc đáp nên đã ra trò, giở quẻ. Các anh mày đang điên tiết lên vì chúng. Các anh đã biết chắc có ai đứng sau lưng, ai trả tiền cho chúng. Chúng to gan không thậm thụt cửa sau với bộ ngoại giao (gian) và quyết liệt từ chối giao tiếp theo cơ chế xin-cho.[3] Chúng đã thực thi tinh thần dân chủ và thực hiện quyền công dân có tự do ngôn luận để ra “Tuyên cáo đặc biệt”[4]. Đó là tiếng reo vang dũng cảm của các cây thông, cây tùng, cây cổ thụ và ngàn vạn cờ lau cũng sẽ đáp tiếng réo hò.

Bịt miệng chúng không xong mà kéo chúng vào đồng lõa, tòng phạm cũng chưa được thì chỉ có cách dùng tuyệt chiêu cuối cùng – chước người-ngoài-cuộc[5]. Các cậu phải cô lập những cây cổ thụ trong giới trí thức và nhân sĩ để ngàn vạn cờ lau thanh niên, sinh viên, trí thức trẻ không trỗi dậy thành rừng. Chúng ta không thể để bọn cờ lau dương ngọn cờ Đinh Bộ Lĩnh.

Lúc trước các cậu đã giao cho cái phèng la (Đông La) đồng thau dùng bút tà vẩy mực bôi đen các tay “phản động”. Bà đồng không quên phát lộc cho chúng. Giờ thì các cậu phải tiến cử các ngòi bút (tà) vạch lá tìm sâu để đánh đổ các cây đa, cây đề này. Đó là chiến thuật “kẻ sĩ/sỉ nhục kẻ sĩ”[6]. Nhắc cho các cậu nhớ là ta phải dùng các ngòi (bồi) bút khác chứ đừng dùng cái phèng la rỉ sét cũ nữa.

Thế nhưng việc tối quan trọng hơn cả việc cô lập các cây cổ thụ là các cậu phải vô hiệu hóa đám cờ lau này thành những người-ngoài-cuộc – những kẻ “thức thời” thời thượng chỉ nhướng mắt xem.

Các cậu biết rồi đấy, rất dễ thôi nhưng chớ khinh suất. Phải làm cho chúng thấy sự an toàn[7] cá nhân và gia đình là cơ bản còn tất cả thứ khác đều tuốt tuột. Phải dùng oản lộc để lôi cuốn chúng về làm thủ nhang, đồng đèn, thủ anh, lính chị cho bình vôi–bái vật–bà đồng[8].

Trên các phương tiện truyền thông, các trang mạng đưa tin những chuyện lộ hàng, gú gái kích thích cho gú-gồ hàng nóng. Các đài truyền hình phải mở ra nhiều trò chơi mua vui cá nhân cạnh tranh, kè cựa lẫn nhau kiểu “ái-đồn” (idol) “mó-đồn” (model), siêu sao điểm hẹn, ái ngã đề cao bản thân (narcissitic). Mở các chương trình đấu giá từ thiện  khuyến khích giới trung lưu tham gia phong trào làm công quả, làm từ thiện mua tín chỉ đạo đức cùng lúc tránh né vấn đề “nhạy cảm” về nước, về dân.

Một mặt các cậu tung tin rối loạn mọi thứ để tạo tâm trạng bất an, để tạo nỗi sợ hãi mơ hồ bao trùm trong cuộc sống.

Các cậu phải liên tục tăng cường đăng tải tin vật giá leo thang, cổ phiếu trồi sụt, vàng bạc kỷ lục, điện cúp, thiếu xăng, hố tử thần, tai nạn giao thông, nhà trẻ bạo hành, ly dị ly hôn, đốt nhà đốt trường, cướp đường cướp chợ.

Các cậu gài khung cho ngôn từ “trật tự”, “ổn định” với nhà nước chuyên chính độc tài và gài khung “khích động”, “hỗn loạn” cho các phong trào đấu tranh dân chủ tự do. Người dân với tâm trạng bất an thường xuyên về kinh tế, đời sống chỉ muốn “trật tự” và “ổn định” để làm ăn và như thế tự họ sẽ đứng bên lề với các “nhạy cảm” tự do dân chủ.

Các cậu phải biết đa số nhân dân rất chán ghét chế độ ta nhưng không biết phản kháng lại. Họ là số đông thầm lặng, những con dân chân lấm tay bùn, mặt cúi đất lưng đội trời, lo ngày hai bữa (thời bão giá nên 3 rút lại còn 2) đầu tắt mặt tối, chỉ thầm than thân trách phận. Họ oán, họ hận nhưng bao thời gian đã dành để kiếm cơm đổ vào cái bao tử, dạ dày thì còn hơi sức đâu để mà phản kháng. Họ bị gạt ra ngoài lề của xã hội và làm người-ngoài-cuộc của thời cuộc nhiễu nhương. Đấy là ý nguyện sâu xa của đảng ta từ ngày cướp chính quyền. Các chú mày quên rồi nhẩy.

Mặt khác các cậu đưa tin về thành công, thành đạt cá nhân, hào quang siêu sao, thần tượng để tạo một ước mơ, một đối tượng cho thanh thiếu niên  khát khao tìm kiếm với ý nghĩ rằng ta cũng có thể vươn lên. Món “kinh tế thị trường” bung ra cũng được khối việc. Chúng sẽ dồn hết tâm tư sức lực để vuơn lên với ảo tưởng mình cầm trong tay chiếc vé số độc đắc. Chúng không biết rằng những vé số độc đắc đó các anh mày đã phân phát cho thiếu chủ CCCC (con cháu các cụ) bộ sậu. Và muôn đời chúng sẽ là những người đứng bên lề.

Khi đa số chúng đã hành xử như người-ngoài-cuộc thì những cây cổ thụ kia chỉ đơn độc “làm cây thông đứng giữa trời mà reo” hò hét khản cổ, hết hơi cho đến thân tàn. Đó chẳng phải là độc chiêu chứ là gì!

Này, bà phán là đã có tiếng “chuông gọi hồn ai” thì các cậu phải biết ai ấy là các cậu đấy. Các cậu liệu hồn. Muốn giữ chân/thân thì phải khẩn trương vô-hiệu-hoá bọn cờ lau thành những người-ngoài-cuộc.


[5] Hiệu ứng người-ngoài-cuộc (Wikipedia: Bystander effect) hoặc hội chứng Genovese là một hiện tượng tâm lý xã hội đề cập đến trường hợp cá nhân không tham gia giúp đỡ trong một tình huống khẩn cấp cho nạn nhân khi đã có những người khác chung quanh. Xác suất giúp đỡ tỷ lệ nghịch với số lượng người xung quanh, nói một cách khác, số lượng của những người xung quanh càng lớn hơn thì ít có khả năng là bất kỳ một trong số họ sẽ giúp. Chỉ cần sự hiện diện của những người xung quanh khác làm đã làm giảm sự can thiệp. Điều này xảy ra bởi vì khi số người xung quanh gia tăng, bất kỳ người ngoài cuộc ít nhận thấy được sự cố, ít có khả năng xem sự kiện là một vấn đề, và ít có khả năng nhận trách nhiệm để hành động.

[6] Ai sỉ nhục kẻ sĩ?, blog Nguyễn Thông

[7] “An toàn” hay tự do?!, Đàn Chim Việt

[8] Bình vôi – bái vật – bà đồng, Vietsoul21.net


Chuỗi bài:


[Loạt bài Phó Thường Dân: (1) Anh tám hồ hởi – (2) Nôị-thực-dân – (3) Sợ – (4) Kỳ đà – cắc ké – kỳ nhông – (5) Con dân – con cá – cò mồi – (6) Bình vôi – bái vật – bà đồng – (7) (Vô) Hậu – (8) Gió mưa là chuyện của trời … – (9) Vô liêm sỉ – man rợ – (10) Phế-anh-hùng – (11) Luật Lệ(nh) … (12) Nhà em có nuôi một con két … (13) Cái nhà là nhà của ta … (14) Mèo – thỏ]