vietsoul21

Archive for Tháng Mười Một, 2011|Monthly archive page

Bút Gà (chấp bút) Đinh Thế Huynh gởi các cô cậu Nghị

In Chính trị (Politics), Liên Kết, Tạp văn, Việt Nam on 2011/11/30 at 08:37

IQ cao - Dân trí thấp (Nguồn: Dân làm báo)

Tớ, Bút Gà, chấp bút cho (thủ) anh Đinh Thế Huynh của bộ hầu đồng (BCT) bình vôi[1] đảng CSVN, gởi lời phán của bà đến các cô/cậu Nghị. Phán đây là cho các cô/cậu Nghị (viên) Quốc Hội (quốc hủi) ấy, chứ không phải cậu Nghị cầu tự của Bà được sắp xếp đến nơi đến chốn, ghế mát bát vàng[2].

Bà phán rằng các cô/cậu Nghị chỉ cần làm đúng một việc với chức năng “gật” là đủ rồi. Chứ đừng mồm miệng mắm tôm phát biểu linh tinh, lang tang thối hoăng làm ô uế phủ bà. Bà bảo cậu Phước có hung hăng con bọ xít tung hô vạn tuế bà thì cũng chả thêm miếng lộc nào đâu. Thóc bà chỉ có ngần ấy. Chia hết cho các cô, các cậu ở bao cơ chế trong ngoài Đảng nên chẳng còn thừa để cậu ta mót.

Cậu Phước có to tiếng hơn cái phèng la (Đông La) chém gió vào lịch sử bôi nhọ cụ Phan Bội Châu thì cậu cũng giữ chân thủ nhang cho phủ bà thôi. Thế cũng là hơn cái phèng la (Đông La)[3] ngậm cứt phun (người) vào tay Cù Huy Hà Vũ chỉ súng sính cái chân lính anh, lính chị hầu bà. Cậu nói leo rằng thì là “Người Việt Nam yêu sự công bằng nên không ai chấp nhận đa đảng” làm gì? Anh Đinh Thế Huynh của bà đã nhắn cậu để độc quyền bảo kê, cầu chứng tại phủ bà câu “Việt Nam không có nhu cầu đa đảng”[4] rồi. Chớ có mà lẻo mép bị ăn tát sái quai hàm đấy nhá!

Bà thì phán thế nhưng riêng cá nhân tớ, Bút Gà, thấy cậu Phước cũng được việc đấy. Quốc hội thì phải có phát biểu tranh luận qua lại chứ “gật” mãi thì chai mặt à. Phải có kẻ tung, người hứng thì mới gọi là sân khấu chứ lị. Ngay cả anh Tấn Dũng, Tấn Sang cũng đang lấn sân Tấn Tài, vị “Hoàng đế đĩa nhựa” cải lương để ca những bài mùi hết biết chứ lỵ. Anh Ba ca sáu câu vọng cổ trích đoạn “Luật biểu tình” trong tuồng “Dân chủ đầu mưng mủ” làm mủi lòng giới mộ điệu. Các fan Tấn Dũng tụ tập reo hò bị fan Công An với số đông áp đảo hốt trọn về trại phục hồi nhân phẩm[5]. (he he, ta tước hết nhân phẩm của chúng, rồi ta lại bắt chúng vào trại phục hồi. Chẳng phải là đôi ngã sang ngang, điếm đàng đểu cáng nhất đảng à!)

Anh Ba tài thật, ca đếch chê đâu được. Ca ầu ơ ví dầu, cả trái lẫn phải đều mù tịt mà nội ngoại lại đề huề. Vừa vuốt ve xoa dịu bức xúc giới trí thức đòi hỏi quyền biểu tình khi tung chước giải trình trước quốc hội và đề nghị “gật” thông qua chương trình xây dựng “Luật biểu tình” mà anh Ba đã giao bộ Công An soạn thảo. Vừa trấn an anh cả là đàn em vẫn tùng phục “trên căn cứ thoả thuận mọi nguyên tắc cơ bản chỉ đạo giải quyết vấn đề mà ta và Trung Quốc ký mới đây trong chuyến thăm của TBT Nguyễn Phú Trọng.” Anh Ba ở tận trung ương thoải mái vận vai kép độc ca sáu câu vọng cổ, mặc tay chân đàn em địa phương chịu trách nhiệm “dân của mày thì mày về mà giải quyết”[6], mày hốt tùy tiện.

Bút gà tớ thì được giao trách nhiệm soạn tuồng. Các cậu đừng tưởng tớ làm chấp bút là lề mề chỉ ngồi ngoáy hũ cáy đấy à. Tớ bận không kể xiết. Bà bảo tớ phải khảo cứu, điểm báo bọn “tư bản giãy chết” để điều nghiên, viết tuồng cho mấy anh không chệch hướng dân chủ, tự do. Các cậu không thấy khi mợ Doan ngẫu hứng tự biên tự diễn ca đoạn “dân chủ … khác hẳn về bản chất và cao hơn gấp vạn lần dân chủ tư sản …” nhưng cũng rất hơi bị cùng tuồng “Dân chủ đầu mưng mủ” của anh Ba mình.

Rằng cao quả thật là cao, nhân dân cứ việc mơ phào tào lao.

Đây này, để tớ kể chuyện buồn cười. Tớ vừa đọc được bài báo về chuyện ông Thống đốc Tiểu bang Kansas tận bên Mẽo xin lỗi cô học sinh trung học, quả là bọn chúng hâm thật:

Đọc tiếp »

Bạch Hầu

In Liên Kết, Việt Nam, Văn Chương on 2011/11/26 at 14:11

( Trích trong cuốn ĐẠI NAM BỊA TRUYỆN – NXB NGỌC DƯƠNG TRUNG SƠN )

Sau khi dâng đất Hà Tiên cho Chúa Nguyễn ( 1708 ), Mạc Cữu được  phong chức Tổng Binh Quan, được cấp 100 lính và khí giới để giữ thành Hà Tiên, được đúc tiền riêng và hàng năm chỉ cống nộp sản vật như ngà voi, sáp ong, cao hổ cốt, mật gấu, lúa gạo. Một hôm, Chúa Nguyễn Phúc Chu ngồi xem chương trình thế giới động vật trên tivi, thấy rừng Hà Tiên có nhiều con vượn trắng, gọi là bạch hầu, Chúa thấy mê quá, bèn gọi điện cho Mạc Cữu phán rằng: “Năm nay, nhà ngươi phải nộp cho ta 100 con bạch hầu, không cần ngà voi hay sáp ong gì cả”.

Mạc Cữu liền ra lệnh cho đám kiểm lâm đi gài bẫy, vừa tổ chức thu mua ròng rã mấy tháng liền, cuối cùng cũng kiếm đủ 100 con bạch hầu mang ra Phú Xuân cống nộp. Cũng như hàng năm, khi thuyền buồm đi qua Hội An, Mạc Cữu cùng thuộc hạ là Trương Cầu cho dừng lại một ngày một đêm để ăn chơi, trà đình tửu điếm. Hôm ấy, khi thuyền chuẩn bị nhổ neo thì bất thần, một con bạch hầu xổng chuồng chạy mất. Mạc Cữu treo giá cao cho những ai bắt được, nhưng chờ cả ngày trong vô vọng, bèn than thở với Trương Cầu: “Ngươi nghĩ coi phải làm cách nào đây, thiếu một con thì không thể nào mang ra dâng lên Chúa, hay là ta gọi điện về bảo chúng nó tìm một con khác để mang ra, ta cứ ở đây mà chờ, nhưng tìm được một con bạch hầu đâu phải là chuyện dễ, rồi đường xá từ Hà Tiên ra đây phải qua mấy núi mấy sông . . .”

Trương Cầu ngẫm nghĩ một lát, đôi mắt bỗng sáng lên: “ Ngài yên tâm, Trương nầy đã có cách”, vừa nói, y vừa nhảy thót lên bờ rồi mất hút. Một giờ, hai giờ trôi qua, Mạc Cữu ngồi chờ đến sốt ruột. Đến xế chiều, Trương Cầu trở về với nét mặt hớn hở, hai tay ẳm con chó cò trắng phếu. Mạc Cữu vừa mừng vừa lo: “Lỡ Chúa mà biết được thì có khi ta với ngươi không có đường về vì cái tội lừa đảo”. Trương Cầu tự tin nói: “Làm sao mà Chúa phân biệt được bạch hầu với chó cò, cũng như những năm trước, mình nộp cao bò cao trâu mà nói là cao hổ cốt vậy thôi”. Mạc Cữu nói: “Bởi vậy Chúa nghi ngờ nên sau nầy bắt mình phải mang hổ sống ra nấu cao tại chỗ, ngươi không hiểu à ?”. Trương Cầu đáp: “Biết, nhưng cuối cùng thì cao thật cũng bị bọn ngự y đánh tráo cao giả, Chúa có biết đâu, triều đình bây giờ mà ngài tưởng là còn kỷ cương à, ngài đâu biết rằng bọn thái giám vẫn còn nguyên si ấy , chúng nộp toàn là dái chó, chúng như gươm lạc giữa rừng hoa , gái trinh vừa tiến cung là chúng hưởng trước rồi thuê bọn ngự y vá trinh đem nộp cho vua”. Nói rồi, Trương Cầu ném con chó cò vào chuồng, đúng là không phân biệt được, Mạc Cữu gật đầu rồi cho thuyền xuất bến.

Ra đến kinh thành, Chúa Nguyễn đã cho đóng một cái chuồng khổng lồ trong khuôn viên rộng lớn, chuẩn bị sẵn một đống trái cây. Mạc Cữu cho thả đàn bạch hầu vào chuồng, chúng ùa đến hốt trái cây, vừa ăn vừa múa lung tung, Chúa ngồi vỗ tay khoái chí, thỉnh thoảng vỗ vai Mạc Cữu mà khen lấy khen để, Mạc Cữu sung sướng vô cùng.

Trong khi đám bạch hầu vừa ăn vừa múa lung tung thì con chó cò nằm chèo queo một góc. Chúa hỏi Mạc Cữu: “Ủa, sao con đó không ăn không múa gì hết vậy ?”. Mạc Cữu ấp úng: “Dạ bẩm, con đó . . . con đó nó . . . nó . . . là . . . là . . . con . . .” sợ Mạc Cữu nói “là con chó cò” thì bể mánh nên Trương Cầu vội đỡ lời: “Dạ, nó là con lãnh đạo mấy con kia”. Chúa ngạc nhiên hỏi : “À, thì ra là vậy ! Thế nó ăn cái chi ?”. Mạc Cữu đáp: “Dạ bẩm, nó ăn cứt ạ”

Nguồn: Đắc Danh Miền Tây

Nguyễn Thị Thanh Tuyền – Hành Trình Đi Tìm Công Lý

In Liên Kết, Việt Nam on 2011/11/23 at 12:49

 

BBT: Công lý không còn nữa cho người miền Nam từ ngày “đổi đời”. “Nam Kỳ Khởi Nghĩa tiêu Công Lý, Đồng Khởi lên rồi mất Tự Do”.


Ngày đầu tiên bước chân đến Hà Nội trời hơi se lạnh, cảm giác trong lòng tôi thật khó tả. Mọi vật xung quanh tôi điều rất lạ, và tôi thấy dường như lòng mình đang nghi ngại khi phải đứng trước nhiều khó khăn không tên ở lúc sắp bắt đầu cuộc hành trình đi tìm chân lý trong cuộc sống lần này.

Tôi thấy mình ngơ ngác như một đức trẻ khi nghĩ trong lòng mình không biết rồi hai mẹ con tôi sẽ đi đến đâu về đâu giữa thủ đô đất lạ quê người.

Sáng ngày 17 tháng 11, hai mẹ con tôi đã đến Bộ Công An để nộp đơn kêu oan cho chồng nhưng ở đây không nhận đơn. Tình cờ tôi cũng gặp nhiều người khác đi kêu oan. Hoàn cảnh mà giống tôi nhất là em Trịn Kim Tiến.

Thật là đau lòng biết bao!

Tôi đi kêu oan cho chồng bị Công an Bình Dương đánh chết còn em Tiến thì đi kêu oan cho Bố bị Công an Hà Nội đánh chết.

Tôi nghĩ mình hiểu rất rõ cảm giác bị mất đi một người yêu thương là như thế nào, tôi mất chồng, Tiến mất cha. Có lẽ đó là lý do duy nhất khiến chúng tôi, dù không nói nhiều với nhau, nhưng đủ hiểu và cùng im lặng đồng hành đi trên một con đường.

Con đường mà chúng tôi đi tìm là con đường “công lý “.

Chúng tôi đã chầm chậm bước đi qua những con đường của Hà Nội, những tiếng xì xầm xung quanh chúng tôi:

– “Bị sao thế ? À, vụ ông Tùng đó à? Thật là tội nghiệp cho cái Tiến!”

– “Còn ai thế kia?”

Có một người khác trả lời: “Đây là vụ anh Nguyễn Công Nhựt bị Công an Bình Dương đánh chết, hai mẹ con lặn lội hàng ngàn cây số để ra đến tận Hà Nội đi kêu oan cho con, cho chồng đấy. Thật là tội mẹ con họ…!”

Khi nhận được chia sẻ của bà con đi trên đường, tôi thấy lòng mình đỡ bớt hiu quạnh. Giữa thành phố Hà Nội không một ai thân thích nhưng ở đây ít nhiều tôi đã được thông cảm, an ủi bởi những con người có tấm lòng bác ái.

Tuy được mọi người chỉ dẫn nhiệt tình đi đến Viện Kiểm Sát Nhân Dân Tối Cao, nhưng đến đây tôi thấy bảng treo trước cửa hôm nay không có tiếp dân. Hai mẹ con tôi lại tiếp tục lặng lẽ bước đi cùng em Tiến đi qua biết bao nhiêu con đường để đến Tòa án Thành phố Hà Nội vì theo tin trên báo đưa hôm nay là ngày xử vụ án của bố Tiến.

Khi không nhận được thông tin chính thức về phiên tòa, tôi biết nỗi lòng của em hiện giờ như thế nào.

Đến đây biết bao nhiêu con người đi qua đi lại nhìn chúng tôi trước tòa án. Họ nhìn chúng tôi bằng đôi mắt thương cảm, Họ bảo chúng tôi cố gắng vượt qua nỗi dau mất mát này, những chặng đường chúng tôi đi tìm công lý còn dài lắm… phải cố gắng.

Đáp lại những lời động viên của bà con là những giọt nước mắt chạy dài trên đôi má của Mẹ và tôi.

Nhìn thấy mẹ khóc lòng tôi đau biết chừng nào, Tôi tự nhủ trong lòng”Con xin lỗi mẹ vì chuyện chồng con mà mẹ phải khóc. Con hứa sẽ lấy lại nước mắt mà Mẹ đã khóc cho chồng con.”

Đứng im lặng trước tòa án một hồi lâu, chúng tôi lại đi tiếp đến phòng Thanh Tra của Bộ Công An để nộp đơn kêu oan.

Đến đây tôi đã vào được phòng tiếp nhận hồ sơ, các anh công an hứa sẽ chuyển lên cấp trên giải quyết rồi nói tôi ra về.

Vậy là đơn khiếu nại và tố cáo khẩn cấp lần 11 của tôi đã được nhận sau một hành trình xa xôi từ Bình Dương. Dù không biết là những lá đơn của tôi có thực sự đến tay của người cần đến không, tôi và gia đình luôn đặt niềm hy vọng là công lý sẽ được thực thi.

Sáng 8h30 ngày 18/11/2011, tôi đến VKSND Tối Cao rất nhiều người ở đó cũng đang chờ nộp đơn kêu oan như tôi.

Hầu hết những lá đơn kêu oan là về đất đai: Có một bác trạc khoảng 65 tuổi đã nộp đơn kêu oan đến lần 155 nhưng vẫn không được giải quyết dù đến đây nhiều lần nhưng chưa một lần gặp bất kỳ một lãnh đạo nào ở đây, Bác ấy nói rất bức xúc. Nhiều người khác cũng giống như Bác.

Mọi người nghe mẹ con tôi nói giọng miền Nam nên họ đã biết chúng tôi từ Sài Gòn ra. Nhiều người đến hỏi thăm và chia sẻ và họ cũng bức xúc trước cái chết của anh Nhựt. Đến đây tôi cũng nhận được sự chia sẻ của chị Ngọc làm trong Văn phòng tiếp nhận hồ sơ của VKSND Tối Cao. Chị hứa sẽ chuyển hồ sơ của tôi lên cho ông Nguyễn Hòa Bình Viện Trưởng VKSNDTC. Nghe chị nói thế tôi cũng thấy yên tâm và tin rằng mình sẽ gặp được người tốt.

Sau đó tôi qua Văn phòng Quốc Hội nhưng qua đây người trực cổng bảo ở đây không tiếp nhận đơn mà phải về số 01 Ngô Thị Nhậm, Hà Đông, Hà Nội cách đây khoản 20 cây. Tôi đón xe để đi đến đường 01 Ngô Thị Nhậm nhưng Anh Taxi chở một vòng thả chúng tôi xuống bảo đến chỗ đó nhìn xung quanh tôi không thấy đường Ngô Thị Nhậm đâu mà tôi thấy đường Ngô Quyền.

Thế là tôi bị lừa rồi.

Tôi tiếp tục đón xe đến Văn phòng Chính Phủ, Các Anh Công An bảo ở đây không có tiếp nhận đơn phải về số 01 Ngô Thị Nhậm, Hà Đông, Hà Nội cách đây hơn 15 cây nhưng bây giờ là 10h45 thì đi không kịp rồi giờ này đến đó là hết giờ làm việc.

Thế là hết một buổi sáng tôi chỉ nộp được một đơn tại VKSNDTC. Tiếng thở dài của Mẹ tôi làm tôi chạnh lòng. Tôi an ủi và nói với Mẹ đi tìm công lý là vậy đó Mẹ à. Mẹ đừng buồn nữa Mẹ.

13h trưa, tôi và Mẹ đón taxi đi đến 01 Ngô Thị Nhậm, Hà Đông. Cuộc hành trình lại tiếp tục gian nan.

Người lái xe chở tôi đến Ngô Thị Nhậm, Hai Bà Trưng. Tôi bảo: “Ở đây không phải, ở tận Hà Đông cơ? Tại sao chở tới chổ này??

Thật ra tôi đâu biết Hà Đông là chỗ nào đâu.

Thế là tiếp tục hành trình đi đến Hà Đông, khi đến văn phòng Trung Ương Đảng và Nhà Nước là gần 15h, tôi đã mất hai tiếng đồng hồ đi taxi.

Tôi đã lỡ khóc lỡ cười lại bị lừa một lần nữa.

Khi đến đây tôi không đem theo CMND, anh tiếp dân không đồng ý tiếp nhận đơn của tôi, tôi đã giải thích hết lời vì tôi đã đưa cho khách sạn giữ rồi.

Tôi đã khóc vì tốn quá nhiều thời gian vậy mà xuống đây lại bị như thế này tôi chứng minh cho anh: “Tôi là Nguyễn Thị Thanh Tuyền, vợ của anh Nguyễn Công Nhựt bị Công an Bình Dương đánh chết”. Nói đến thế những giọt nước mắt của tôi tuôn ra cũng làm động lòng một anh trong phòng tiếp dân và anh ấy nói đã biết vụ án của tôi. Anh bảo tôi bình tĩnh và sẽ giải quyết cho tôi. Anh vào hỏi cấp trên sau đó mời tôi làm việc. Khi được các anh tiếp đón một cách nhiệt tình và được chia sẻ nỗi đau mất mát của tôi.

Các anh ấy bảo vụ này các anh cũng đang theo dõi và các anh đã hướng dẫn tôi nhiệt tình sau đó cho tôi giấy hẹn bảo tôi sáng thứ 2 đến phòng tiếp dân của cơ quan Văn Phòng Quốc Hội nộp đơn. Bởi vì chiều nay Văn phòng Quốc hội nghỉ làm.

Thế là tôi phải ra về vừa vui và vừa buồn.

Vui vì đã có giấy hẹn cho sáng thứ 2, buồn vì chiều nay không kịp đến cục điều tra VKSNDTC cùng luật sư Trần Đình Triển. Chuyến này tôi không chọn taxi làm phương tiện nữa mà tôi chọn xe bus làm phương tiện để tôi đo đoạn đường như thế nào để thứ 2 tiếp tục hành trình. Sự thật là tôi chỉ tốn 6.000 đồng đi xe bus và đi bộ một đoạn đường mới về đến khách sạn. Trên đường đi tôi gặp chú xe ôm hỏi đường, chú đã nhận ra tôi là Tuyền, tôi hỏi: “Sao chú biết cháu?”. Chú nói: “Vụ chồng cháu là Nguyễn Công Nhựt bị Công An Bình Dương đánh chết chú đang theo dõi vụ này mà”.

Lúc ấy nhiều chú xe ôm kế bên cất giọng: “Cháu là Tuyền à, cháu phải cố lên đòi công lý cho chồng cháu, các chú luôn bên cạnh cháu và ủng hộ tinh thần cháu.”

Nghe các chú nói thế tôi cũng thấy vui vui làm sao, dù không hề quen biết nhưng các chú nói chuyện giống như tôi là người thân của các chú ấy.

Đi đến ngõ tư tôi gặp một cô gái tôi đoán chắc là sinh viên tôi đã hỏi đường, Em đã nhận ra tôi và hỏi: “Chị là Tuyền vợ Anh Nhựt đúng không? Em đọc báo và biết hoàn cảnh của chị, Chị cố gắng lên chị nhé!”.

Tôi về ghé qua một quán ăn nhỏ trên lề đường, tôi không ngờ ở đây cô bán quán ăn này cũng nhận ra tôi và cô đã chia sẽ nỗi buồn cùng tôi.

Khi về đến khách sạn tôi đã ngồi yên lặng và suy nghĩ việc anh Nhựt chồng tôi bị Công an Bến Cát, Bình Dương đánh chết, sau hơn 7 tháng chờ đợi câu trả lời công bằng nghiêm mình của pháp luật, điều mà tôi nhận được là sự im lặng của các cơ quan chức năng tỉnh Bình Dương cũng như VKSNDTC – Cục 6 phía nam.

Thì ở đây, tại thủ đô Hà Nội, nhiều tầng lớp trong xã hội điều biết sự việc này, tôi mong rằng Văn phòng Quốc Hội và các cơ quan chức năng cấp cao hơn hãy vào cuộc đem lại sự công bằng cho Anh Nhựt để cho những người dân như tôi luôn luôn có niềm tin vào công lý

Theo Facebook

Người Buôn Gió – Đại Vệ Chí Dị

In Chính trị (Politics), Liên Kết, Tạp văn, Việt Nam on 2011/11/17 at 09:38

Nước Vệ triều nhà Sản năm thứ 66.

Ngày Ất Hợi, Tháng Kỷ Hợi nhân lúc nửa đêm tối trời. Công sai tổng đốc kinh thành lựa lấy vài trăm quân tinh nhuệ, cho ăn no từ chiều, nai nịt gọn gàng ngậm tăm nhằm hướng Tây kinh thành tiến về ấp Thái Hà.

Đến giờ Hợi là giờ Hoàng Đạo quân lính tủa ra ngăn các ngả đường vào ấp Thái Hà, phong tỏa chặt chẽ đến con ruồi bay cũng không lọt. Bấy giờ công binh mới tiến vào làm công trình cát cứ trên đất của xứ Thái Hà.

Dân xứ Thái Hà điềm nhiên không có phản ứng, đám dân ấy tụ lại một chỗ cầu nguyện.

Quân triều đình thấy thuận lợi không ngờ, bèn cố sức mà làm tới, đến mờ sáng mọi việc đã êm êm. Các quan trên ai nấy cũng hài lòng, thở phào nhẹ nhõm, thấy thắng lợi dễ dàng không ngờ.

Nguyên nhân việc này kéo dài đã mấy tháng trước, dư luận ầm ĩ. Bên triều đình ỷ có tài lực, binh lính, ngày đêm ra rả khắp phố phường vu cho đám dân đạo Thái Hà là quân phản loạn, mượn cớ đòi đất mà tính chuyện làm càn.

Đám kia dân đen, thấp cổ bé họng, vốn nhút nhát từ xưa. Nay nghe loa triều đình rao khắp làng cuối xóm khoác tội vô cớ. Lúc đầu hoảng lắm, sau nhịn không nổi mới bèn cự lại triều đình rằng.

– Sao cái triều đình này lạ thế, cứ động lấy đất của người ta là vu người ta phản nghịch. Như thế há chẳng phải giống đời triều đình thực dân trước kia không ?

Nói rồi đám ấy tụm nhau lại mà dâng đơn cớ lên tận sân triều. Nhà Sản thấy phản ứng đó, bên ngoài giả bộ nhân từ, nhận đơn, phủ dụ bảo về chờ quan trên soi xét. Kỳ thực trong bụng uất lắm, nghĩ rằng đám dân kia làm thế là coi thường triều đình. Thế nên mới có chuyện một đằng nhận đơn, một đằng cho loa đi rêu rao mãi, rồi nhân lúc nửa đêm bất thình lình đưa quân đi cát cứ như vậy.

Trời vẫn còn chiều nhà Sản, đêm ấy quan quân triều đình thuận buồm, xuôi gió, công việc trót lọt không ngờ.

Sáng hôm sau thấy yên, nhưng ở trong phủ đầu não kinh thành lại bỗng loạn. Nguyên nhân bởi vì thấy thắng lợi quá bất ngờ, cho nên không biết công của bộ nào. Bên tuyên huấn trình đơn nhận công về mình, bên công sai cũng dâng sớ tấu công, bên bộ Lại, bộ Lễ cũng nhao nhao đòi công của mình…

Quan tuyên huấn nói

– Nguyên nhân đám ấy sợ, tự chung là do bên tuyên huấn dùng loa, lựa những lời đao búa phủ đầu, khiếp chúng khiếp nhược mà nằm im. Xin cho được chấm công đầu.

Quan công sai bước ra ngắt

Xưa nay mỗi khi có âm mưu loạn, đều do công sai bộ Binh, bộ Hình trấn áp thẳng tay khiến chúng khiếp hãi. Lần này các công sai ngày đêm rình rập, uy hiếp tinh thần đám ấy đến nơi, đến chốn, bắt kẻ này, triệu tập kẻ khác liên miên..khiến đám đó rã rệu tinh thần mà tan nhuệ khí. Nếu đêm đó không có 500 công sai đi , liệu việc có yên không.? Xin cho được nhận công đầu.

Bọn Sản địa phương  bấy giờ sợ mất phần,dăm ba đứa béo trắng lao nhao tranh nhau nói.

Không có Sản  chúng tôi chỉ đạo các ban ngành, đoàn thể đóng giả quần chúng nhân dân gây sức ép, liệu các người có thành công được không. Công này nhất phải về tay Sản địa phương.

Đầu phủ kinh thành không biết tính sao, bèn nói thác để tạm hoãn.

Công đầu được thưởng 1 triệu lạng, còn hạng thứ chia đều mỗi phần 500 nghìn lượng, mức định đã nói trước rôi,đợi vài hôm tra xét minh bạch sẽ trao.Đừng có vội lo.

Nói rồi bãi buổi chầu phủ, khi người các bộ về rồi. Quan phủ viết sớ tường trình sự việc, cho người hỏa tốc chạy sang phủ Chúa báo cáo.

Chúa Nguyễn vốn rộng lượng, xem xong phê rằng.

Cứ cho công đầu hết, nhưng gọi riêng lên mà trao, bên nào cũng tưởng mình công đầu, tất vui vẻ cả. Tiền bạc cứ thế mà chi, hết đâu phủ Chúa sẽ bù.

Mọi việc nhờ thế mà yên. Có kẻ biết chuyện than rằng.

Có dăm bọn phản loạn như đám dân Thái Hà kia nữa, là nhà Sản vỡ nợ vì chả còn tiền.

Nguồn: Người Buôn Gió

Bút Gà (chấp bút) Đinh Thế Huynh gởi Nguyễn Đức Nhanh và Bộ CA

In Chính trị (Politics), Liên Kết, Tạp văn, Việt Nam on 2011/11/12 at 18:30

Nguyễn Đức Nhanh ̣̣(Nguồn: Dân Làm Báo)

Tớ, Bút Gà, chấp bút cho (thủ) anh Đinh Thế Huynh của bộ hầu đồng (BCT) bình vôi[1] đảng CSVN, chuyển lời khen của bà đến cậu Nhanh đã nhanh chóng sửa sai. Sau sự cố cậu Nhanh nhanh nhẩu đoảng tuyên bố linh tinh lang tang, há miệng mắc quai, khiến tên Hán-Nôm[2] và đám cờ lau dưới trướng được thể tiến tới hơi bị ồn ào mà giờ này mọi việc đã đi về im ắng.

Cái mợ Bích Hằng to gan, già mồm giở trò buôn nón phản đối hành vi buôn nước thì cậu Nhanh tốt số đã bịt miệng và dấu tiệt. (Ối giời, thời này đi buôn nước thì mới thịnh chứ buôn nón có mà hâm.) Ả giở trò khăn quàng, nón lá bày tỏ lòng yêu nước, phản đối đồng chí anh em thì các cậu cũng đã khôn ngoan giàn trận dùng rào người che việc khuất tất trong lúc quẳng ả tải đi. Các anh biết là dẫu bà Trưng, bà Triệu đem voi về lúc này thì các cậu cũng không thiếu thủ thuật làm bốc hơi trong tích tắc chả một dấu tích sống sót. Tớ bảo nhé. Cậu Copperfield ảo thuật gia thượng thặng trên thế giới cũng phải về đây học nghề các cậu tướt tượt đấy. Thế mới gọi là được việc. Vì anh Trọng đang đi chầu Thiên Quốc mà để con nhà quê ấy vờn qua vờn lại ngay bờ hồ ta như thế thì có khác gì là chửi vào mặt các anh. Cứ vờ vịt lờ đi thì chẳng khác gì mặc cho nó ỉa vào mồm của anh Trọng. Thế thì ta còn mặt mũi nào để anh cả Trung (Quốc) tin tưởng cho xá hầu cầm chịch. Có đúng không nào?

Không được quên đấy nhé. Đã tự nguyện “còn Đảng, còn mình” nếu cần các cậu phải núp bóng, giả dạng, hành xử như bọn xã hội đen (dù không phải núp váy vợ). Cứ mặc nhé. Miễn là được việc thì đủ để tuyên dương anh hùng “núp”. Bộ sậu đã cung cấp vô số sim để các cậu xử dụng nhắn tin đe dọa, chửi bới ngày đêm, lôi các chiêu khủng bố ra không ngừng thì dù chúng chả sợ cũng bị căng thẳng tinh thần ngày này ngày kia thôi. Các cậu đã vận dụng được đám (an ninh giả trang) dân phòng băng đỏ giật nón và thuổng luôn tư trang của ả Hằng cũng hay đấy. Nón rách thì may ra còn giả lại, chứ lắc vàng thì cứ giữ làm chiến lợi phẩm nhé. Ta cứ cho quân được quả thì chúng sẵn lòng thi hành.

Nguồn: Đàn Chim Việt

À này, các anh cũng khen là cậu đã dưỡng quân để dùng vào việc lớn bịt miệng mợ Bích Hằng và “giải tán” người đi đường để ý lắng nghe. Chuyện cướp giật ngoài đường phố mà cậu khuyến khích các “hiệp sĩ đường phố”[3] ra tay nghĩa hiệp là đi đúng với đường lối chỉ đạo của bà.

Cậu Nhanh đã phối hợp chặt chẽ với Ủy Ban Nhân Dân TP Hà Nội xử dụng chiến thuật cù nhầy và tận dụng giới xã hội đen trong công tác trấn an xã hội. Cùng lúc ta dùng “quần chúng tự phát”[4] để chúng không thể khiếu kiện ai. Các cậu thử nghĩ đi nào, chúng đã vác đơn kiện VTV đến Tòa án nhân dân quận Đống Đa. Cậu Nguyễn Văn Thắng (thủm) phán liền rằng “Người khởi kiện không có quyền khởi kiện” thì làm được gì nhau. Thế là chúng ngửi không được nên bày trò kéo nhau khiếu nại với Tòa án Nhân dân thành phố Hà Nội. Buồn cười nhỉ.

Bà bảo ta cứ treo cái đèn cù ngay cổng Ba Đình để chúng tự do chạy—vòng vòng từ Nam ra Bắc, hết ngược lên Đông thì lại xuống Đoài. Một chốc bở hơi tai thì chúng chẳng còn hơi sức nào để gào thét phản đối anh láng giềng “lạ” hay rủa “dã man là công an”. Đơn từ khiếu kiện, kiến nghị, thư ngỏ thì chúng tự sướng truyền tay nhau đọc. Chứ có mà ló mặt được trên hơn 700 tờ báo và bao kênh đài phục vụ nhân dân ta.

Các cậu công an Tỉnh và Huyện phải khẩn trương khai triển học tập kiểu anh Nhanh hầu trấn áp đám “phản động”. Phải tiến nhanh tiến mạnh tuyên dương ngay thành tích công an Quảng Nam và quận 3, Sài Gòn.

Đảng ta là đảng cách mạng – ra đời trong cách mạng, làm cách mạng “đổi đời” với “chuyên chính” vô sản (he he, cái này là chúng nó đám dân ngu khu đen lao động hay mất đất đấy thôi chứ các anh mày đã đổi đời từ khuya “cái đêm hôm ấy đêm gì”[5] rồi) nên không thể có ma nào chen chân vào chuyện cách mạng. Dù bây giờ là thời “đạo đức Hồ Chí Minh”, thời xảo trá lên ngôi, thời kỳ “đồ đểu”, thời kỳ cờ “lạ”, thời kỳ vô cảm, thời kỳ gì cũng mặc.

Cuộc cách mạng lập tức hạ màn khi Đảng ta cầm quyền và không ai được múa may làm cách mạng nữa. Thế mà lại có những tên đầu têu nói thật. Định toan tính làm chuyện cách mạng à!? (“Trong thời kỳ dối trá toàn diện, việc nói lên sự thật là một hành động cách mạng” –  “During the time of universal deceit, telling the truth becomes a revolutionary act.” George Orwell)

Một mặt các anh xây dựng lực lượng an ninh bủa vây các “thế lực thù địch” với đảng, mặt khác các anh rào kín dựng chuồng lùa tất cả thanh niên vào trong đoàn ngũ[6] để thuần hoá phục vụ đảng.

Đảng ta là đảng của “nhân dân”, là đảng của “quần chúng” nên chúng ta triệt để xử dụng lực lượng (công an) “nhân dân”, lực lượng “quần chúng tự phát”. Cờ đỏ, băng đỏ, máu (đổ) đỏ là phương tiện và cứu cánh của Đảng ta.

Bà ra lời phán rằng hễ các cậu đã về hầu Bà (BCT) thì dân tộc, tổ quốc, tổ tiên, thần thánh khác phải vất tuốt tuồn tuột.

Bà còn dặn phải dẹp ngay đám sự thật, công lý, hòa bình thờ phượng chúa Giêsu rồi báng bổ bà của cậu của tớ. Bà đang trị vì thế gian này mà chúng lại tung hô (Chúa) cứu thế, độ nhân. Phải đẩy Giáo Hội Phúc Âm, Tin Lành xuống chuồng bò, giật đổ hết vì chỉ có lời bà phán là linh thiêng chứ lại tin lành gì!

Phải diệt ngay nhóm Phật Giáo Hoà Hảo như đã thủ tiêu giáo chủ chúng. Phải xoá sổ Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất để thay vào bằng con nộm Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam. Ta chỉ chấp nhận những tu sĩ đầu đội nón cối phục vụ Đảng trong GHPGVN như mọi tổ chức quốc doanh mà thôi.

Đoàn tăng ni phật tử thăm đảo Trường Sa (nguồn: Dân làm báo)

Bà đã ra một rừng luật thì các cậu cứ việc xử dụng luật (rừng) để trị. Chúng ta lại có Toà án Nhân Dân, cánh tay nối dài của bộ công an thì có “xử sao cũng được”.

Bà bảo phải vận động, tuyên truyền, giáo dục chúng bằng cách đăng ký thương hiệu và quy chụp khái niệm “nhân dân”, “dân tộc”, “tổ quốc” đấy mới là thuộc tính của Đảng của bà. Theo lời bà thì được chia thóc, hưởng lộc. Ngược lại trái với bà thì bị xọc, bị thọc hết đường sống.

Các cậu phải noi gương gã đệ tử “minh triết”[7] của ta, tẩy não mị dân theo chủ nghĩa vô thần, vô tổ quốc chỉ “còn đảng còn mình”. Bác ấy đã đạt tuyệt chiêu ngón đòn “miệng quan, trôn trẻ” nên lắm kẻ mắc lừa. Kể từ ngày gã đệ tử ruột “thăng” thì chẳng thiếu gì thằng mồm trơn trôn trẻ. Nhưng chưa có ai công lực thượng thừa nên mãi đến giờ này Bà vẫn phải đành hành xác nó. Cái ngón “nói và lừa”[8] là đòn cực hiểm nên ta phải dùng để điểm vào yếu huyệt khống chế chúng.

Bà khen các lính anh, lính chị của cậu đã dùng cơ bắp trang bị tận răng phương tiện hiện đại cùm tay, khoá mỏ những tên cách mạng mới. Nhưng Bà vẫn phải trách các cậu thủ nhang, đồng đèn mỗi một việc thế này. Ta có hơn 700 đoàn chầu văn mà lại không đảm nỗi một việc nhỏ cỏn còn con: chuyện vác trống mang kèn, phèng la rền rỉ át tiếng ba cha con nhà họ Huỳnh[9] và mấy tay bờ-lốc-gờ nghiệp dư. Đúng là vô tích sự, phí cả oản lộc của bà.

Ný nuận là sở đoản mà mãi đến giờ này các cậu thủ nhang, đồng đèn, chầu văn ấy mới vỡ bọng cứt nà thế nào. Quên sở trường truyền thống đảng ta mở cuộc đấu tố, mách tội bọn chúng, dọn đường cho các cán trai cán gái toà án nhân dân xử rồi à.

Còn mụ Doan thì mới là vô duyên (vô liêm) sỉ diện ngớ ngẩn với cái “dân chủ … khác hẳn về bản chất và cao hơn gấp vạn lần dân chủ tư sản …”. Lơ tơ mơ khui hũ mắm thối để “chọc tức dân”[10] à. Dân chủ tập trung (vào tay Đảng) của ta chắc chắn là (dị hợm) khác hẳn về bản chất rồi. Bà nhắn bảo với mụ Doan là cần chó gì lập lờ nấp dưới cái dân chủ (đầu mưng mủ) giả cầy ấy. Ta đã có ngón “Nói và lừa” rồi.

Đâu có gì mà sỉ diện hão như ông Thủ tướng nước Ý từ chức vì không đủ tín nhiệm. Các cậu không thấy anh Ba Dũng nước ta hào hùng đến thế nào ư? Anh Ba đã từng tuyên bố “Tôi kiên quyết và quyết liệt chống tham nhũng, nếu tôi không chống được tham nhũng, tôi xin từ chức ngay”. Rồi Vinashin, dự án Đại lộ Đông -Tây, tiền Polymer có rõ mồn một anh Ba cũng vẫn (từ) chối chứ có mà từ chức.

Cậu Hai con anh Ba, cháu ngoan của bà, thằng Nguyễn Trọng Nghị, giờ đã chểm chệ chức vị quyền tước[11] béo bở chưa nào.

Con chiên của Chúa thì bà cho ăn cái búa[12].

Con giun bà xéo mãi xem có quằn lên chưa!

Bút Gà


[7]Minh triết Hồ Chí Minh?”, Vietsoul:21

[8] Nói và lừa, Lê Hiền Đức – Dân Luận

[10] Chọc tức dân, blog Quê choa


Chuỗi bài:

“Minh triết Hồ Chí Minh?”

In Chính trị (Politics), Liên Kết, Việt Nam on 2011/11/02 at 12:51

“Tài năng – do Thượng Đế ban phát, hãy luôn khiêm tn. 

Danh tiếng thường do người đời ban tặng, hãy biết ơn. 

Tự phụ do bản thân tự phong, hãy cẩn thận.” 

(John Wooden) 

 

Cứ như là chiến dịch, đầy đủ các công cụ tuyên truyền ban ngành hỗ trợ, hao tài tốn của kéo dài lê thê trên cả nước, khởi đi từ ba bốn năm trước: “Học tập và làm theo tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh”, mới đây ông Trương Tấn Sang lên truyền hình tổng kết báo cáo kết quả với toàn dân: “Thành công mỹ mãn,tấm gương đạo đức HCM đã lan tỏa đi sâu vào lòng người, quần chúng, tạo nhiều chuyển biến tốt đối với xã hội…” Nhưng không biết có phải vì cái hình ảnh “quan lớn” Nguyễn Trường Tô, Chủ Tịch UBND Tỉnh Hà Giang nằm “truổng cời” cùng hai nữ sinh vị thành niên trong khách sạn và Việt Nam vẫn 2.7 trên thang điểm 10, xếp thứ 116/178, những quốc gia tham nhũng nặng trên thế giới hay không, mà ban bí thư TW đảng quyết định kéo dài, triển khai tiếp “chiến dịch học tập đạo đức” này thêm ba năm nữa cho thiên hạ thấm nhuần… đến… 2015?

Chưa kịp thuộc hết bài “đạo đức HCM” thì học sinh,sinh viên lại vào chiến dịch thi đua học tập món mới “Tư tưởng Hồ Chí Minh Tầm nhìn xuyên thế kỷ”. Mấy em sinh viên cứ ngẩn ngơ hỏi nhau, không biết cái tư tưởng của “Bác” gắn tên lữa hành trình bao giờ và loại nào mà khỏe thế? xuyên cả thời gian để đi vào thế kỷ? mà thế kỷ nào cơ chứ? nếu không “stop” đúng lúc có khi nó lại lao vào thế kỷ vô tận mất thôi??.

Rồi mới đây tới phiên giới trí thức trong nước giật mình, như muốn bổ sấp, bổ ngữa, khi hay tin, minh danh hội Liên Hiệp Khoa Học và Kỹ Thuật VN người ta mở rộng một cuộc hội thảo có cái chủ đề vang rền như sấm dậy trời nam giữa thủ đô HàNội, không thua gì “tầm nhìn xuyên thế kỷ”, đó là cuộc Hội Thảo về: “Giá trị Minh Triết Hồ Chí Minh, Một định hướng phát triển Việt Nam.”

ảnh thư mời từ: Hà sĩ Phu

Nghe cái tiêu đề là hết hồn liền, ai nấy đều xanh máu mặt, rỉ tai khẻ nói với nhau: Thế này thì mạt vận rồi! Cả cuộc đời “Bác” ở nước ngoài chỉ có Mác-Lenin với quốc tế Cộng Sản XHCN, còn trong nước thì súng với đạn và “Trí phú địa hào đào tận gốc trốc tận rễ” khăn tang trắng mái đầu, rồi sau đó vượt tuyến mang súng đạn vào Nam 20 năm xương máu kết quả: quân “Ta” thắng quân “Mình” với hơn ba triệu “địch quân” máu đỏ da vàng phơi thây tại chỗ, mà giang sơn ông cha thì hao hụt! Chứ có gì nữa đâu mà lấy những thứ quái quỷ đó làm “minh triết” để định hướng phát triển cho dân tộc? Định hướng thế thì chỉ có: Một, là đi ăn mày; Hai, là thêm người về chầu bên “Bác”, chứ chủ nghĩa MácLênin bây giờ chỉ có bách chiến bách thắng với quỷ sứ ma vương dưới âm tỳ địa ngục chứ nào thắng được xã hội tư bản trên trần thế này đâu mà ảo vọng?

Người tài giỏi thực sự, chính là người không nhận mình là tài giỏi. Sao người ta không chịu khiêm tốn, khiêm nhường? cho nhân cách lớn lên cùng thiên hạ, mà cứ muốn như là ả điếm về chiều thích trét phấn son màu mè dày cộm lên đầy khuôn mặt? chỉ hợm hỉnh chứ có tốt đẹp gì đâu?.

Về buổi hội thảo “Minh Triết HCM” ngày 26.10.2011 tại Hà Nội vừa qua: Theo ông Nguyễn Khắc Mai (chủ trì hội thảo, người ký thư mời) thì có khoảng 80 người tham dự gồm nhiều thành phần trí thức: nhà nghiên cứu, nhà văn, nhà báo, nhà thơ, sinh viên. Các tham luận trình bày luôn ít nhiều có sự tranh luận và phản biện. Về nhân vật lịch sử Hồ Chí Minh thì ông Nguyễn Khắc Mai cho biết: (nguyên văn của ông) “Muốn đánh giá một con người thì cần phải xem xét tổng thể các hoạt động, và thời khắc lịch sử …”

Ông Hồ Chí Minh sinh: 1890 – 1969 * CT/Đảng.CSVN, CT/ nước VN/DCCH - 1945-1969

Đúng là như thế! cũng như luận Anh Hùng ta phải tìm xem nhân cách.

Hiện nay rất thuận tiện và nhiều dữ liệu để chúng ta có thể đối chiếu và so sánh. Internet nối mạng toàn cầu, mọi sự thật không có chất cường toan nào xóa nổi. Hãy thử gõ vào Google “Sự Thật Hồ Chí Minh”, click một cái ta có khoảng 17.800.000 kết quả (0,14 giây) chi tiết liên quan đến nhân vật này cho những ai trong tinh thần: Đi tìm sự thật, công bằng và nhân ái, trong quang minh chính trực, để đặt ông HCM vào đúng chỗ của ông, một người dù có công hay có tội, phải chịu trách nhiệm với dân tộc, với đất nước trước lịch sử. Không công bằng và nhân cách chúng ta sẽ thấp xuống nếu nói về nhân vật này mà bỏ quên những cái chết của 172.000 người dân vô tội miền Bắc (CCRĐ) và vô số những cuộc thanh trừng đẫm máu bởi không cùng ý thức hệ hay khác biệt chính kiến với người CS dưới thời kỳ ông HCM cầm quyền. Cũng do những thuận lợi từ đa kênh thông tin nói trên mà thời gian gần đây những “sử gia” của đảng CSVN “mềm hơn” trong trong nhận định về ông HCM, như nhìn nhận là sự thật nhưng lập luận rằng: “Những “biến cố” gây nên thiệt hại nhân mạng và tài sản của người dân dưới thời kỳ ông HCM lãnh đạo, là do cấp dưới làm sai chứ ông không chỉ đạo như thế” CCRĐ từ 1953 đến 1956 ba năm trời cả trăm ngàn người dân bị bức tử, tiếng than khóc nhân dân thấu trời xanh mà nói rằng ông HCM không hay biết về cái sai, nếu ông không bị “Điếc” bẩm sinh thì thật là lạ lùng??.

Bên cạnh nhận định của ông Nguyễn Khắc Mai về ông HCM: “Muốn đánh giá một con người thì cần phải xem xét tổng thể các hoạt động, và thời khắc lịch sử…” 

Nên chăng? chúng ta cũng thử so sánh Ông Hồ Chí Minh với một vài lãnh tụ của vài quốc gia lân cận trong khu vực gần với VN mà bối cảnh và thời gian lãnh đạo quốc gia, họ cũng xấp xỉ hay gần gặn như Ông HCM để xem cái “Giá trị Minh Triết Hồ Chí Minh, Một định hướng phát triển Việt Nam” có thật sự là Minh triết như giá trị mà người ta tuyên xưng!

Ông Tưởng Giới Thạch: Sinh 1887 – 1970 * CT/ Quốc Dân Đảng – CT/CP/Trung Hoa Dân Quốc

Sinh ngày 31/10/1887 một nhà quân sự và chính trị trong lịch sử cận đại TQ Chủ Tịch Quốc Dân Đảng Trung Hoa. Năm 1949, sau thất bại ở Lục địa Tưởng Giới Thạch và binh lính của ông đã di chuyển đến Đài Bắc, Đài Loan một đảo biển nghèo nàn chưa có nền kinh tế do quân phiệt Nhật chiếm đóng trước đó. Ông lãnh đạo, tổng chỉ huy Quân đội, kiện toàn chính phủ Trung Hoa – là thành viên Liên Hiệp Quốc trong một thời gian dài, tuy nhiên 1971 đã bị thay bằng Trung Quốc Cộng Sản. Từ 1950 Đài Loan không có nền kinh tế, đến 1960 có thu nhập quốc dân (GNP) đầu người chỉ 170 usd, tương đương với Zaire và Cộng hòa Côngô các nước nghèo Châu phi (thua xa miền Nam VN bấy giờ). Tưởng Giới Thạch đã lãnh đạo nhân dân đảo quốc Đài Loan phát triển kinh tế liên tục, trung bình 8% năm trong ba mươi năm, đến 2008 thu nhập quốc dân đầu người đã lên tới 33.000 usd/năm, (lúc này Việt Nam sau “giải phóng” chỉ 700 usd/năm) – 2010 gần 40.000 usd/năm, bên cạnh nền kinh tế là một quân đội hùng mạnh tiên tiến ở châu Á tương đương Nhật Bản, Hàn Quốc, đủ để Trung Quốc phải kiêng dè. Chỉ số Phát triển Con người (HDI) cũng tương đương với các nước phát triển Châu Âu. HDI của Đài Loan năm 2007 là 0,943 (xếp thứ 27, rất cao), và 0,868 năm 2010 (xếp thứ 18, rất cao) theo cách tính mới của Liên Hiệp Quốc. Đài Loan phát triển khoa học, công nghiệp hóa một cách nhanh chóng trong nửa cuối của thế kỷ 20, Đài Loan trở thành một trong các nhà đầu tư nước ngoài chính tại Trung Quốc, Thái Lan, Indonesia, Philippines, Malaysia, Việt Nam – và điều này được mệnh danh là “Thần kỳ Đài Loan”. Đài Loan cùng với Hàn Quốc, Hongkong và Singapore được gọi là bốn con rồng châu Á (hay 4 con hổ Châu Á).

Hai lãnh tụ, ở cương vị Chủ Tịch / Đảng và Nhà Nước như nhau, có tuổi đời suýt soát như nhau, nhưng sau đệ II thế chiến cả thế giới hòa bình chỉ riêng duy nhất tại Việt Nam, ông Hồ Chí Minh xử dụng quỹ thời gian của mình để gây chiến tranh đẫm máu và nước mắt với ngay chính dân tộc, trên quê hương ông để phục vụ cho lợi ích của quốc tế Cộng Sản. Còn ông Tưởng Giới Thạch thì xử dụng cũng một quỹ thời gian ấy, biến một hoang đảo từ tay quân phiệt Nhật thành một quốc gia tự do dân chủ, dân giàu nước mạnh cho chính dân tộc mình mà thế giới cũng phải cúi chào. Dự trữ ngoại tệ cho nền kinh tế hiện nay: Đài Loan 400 tỷ usd – Việt Nam 13 tỷ usd (VN nợ nước ngoài 32,5 tỷ usd). Nếu nói “Minh Triết” là một sự hiểu biết sâu rộng được thực hiện bởi con người tạo ra kết quả tốt nhất, chân thiện mỹ nhất, mà thiệt hại và tiêu tốn thời gian, năng lượng ít nhất thì: Ông HCM và Tưởng Giới Thạch ai mới xứng danh “minh triết”?. Tuy nhiên người ta biết ông Tưởng Giới Thạch chỉ khiêm nhường nhận là Quốc Phụ của Trung Hoa dân quốc chứ không dám nhận mình là “Minh Triết”.

Ông Lý Quang Diệu sinh: 1923

Thủ tướng đầu tiên của Cộng Hòa Singapore từ 1959 đến 1990 Ngày 21/11/1954 (năm đánh dấu hàng triệu đồng bào miền Bắc VN chạy trốn CNCS vào miền nam VN), ông Lý Quang Diệu cùng với một nhóm bạn hữu thuộc giai cấp trung lưu có học vấn thành lập Đảng Nhân dân Hành Động (PAP), Lý Quang Diệu trở thành Tổng thư ký. Trong cuộc bầu cử toàn quốc ngày 1/6/1959, PAP giành được 43 trong tổng số 51 ghế trong hội đồng lập pháp. Singapore dành quyền tự trị trong mọi lĩnh vực của đất nước ngoại trừ quốc phòng và ngoại giao. Lý Quang Diệu trở thành thủ tướng đầu tiên của quốc gia này. (Khi đó, tại VN thời điểm 1960) ông Hồ Chí Minh cầu viện quốc tế cộng Sản Nga và Trung Quốc, vũ khí đạn dược, phá bỏ hiệp đinh Geneve tiến hành chiến tranh nội chiến 20 năm cốt nhục tương tàn trên chính đất nước VN mình). Từ một mảnh đất nhỏ bé nghèo nàn không ai biết tên trên bản đồ thế giới qua ba thập kỷ nhiệm quyền, ông Lý Quang Diệu, đưa Singapore từ một quốc gia nghèo nhất khu vực, (không thể sánh với Miền Nam VN lúc bấy giờ) nay đứng trong hàng ngũ những quốc gia giàu mạnh phát triển nhất thế giới, mặc cho dân số ít ỏi, diện tích nhỏ bé và tài nguyên thiên nhiên nghèo nàn. Ông Lý Quang Diệu thường nói rằng tài nguyên duy nhất của Singapore là người dân và tinh thần đoàn kết chung lòng làm việc hăng say của họ. Ông nói: Không có gì ngoài sự quang minh chính trực của một đảng cầm quyền luôn đặt lợi ích và hạnh phúc nhân dân lên hàng tối thượng, nằm trên quyền lợi của đảng phái. Ông nhận được sự kính trọng của nhiều người Singapore, đặc biệt là những người lớn tuổi, họ luôn nhớ đến khả năng lãnh đạo tất cả vì hạnh phúc nhân dân của ông trong thời kỳ độc lập và tách rời khỏi Malaysia. Lý Quang Diệu vẫn thường được xem là nhà kiến trúc cho sự độc lập tự do dân chủ và phú cường của “Con Rồng” Châu Á Singapore ngày nay. Dự trữ ngoại tệ cho nền kinh tế: 300 tỷ usd so với VN: 13 tỷ usd.

Tổng thống Hàn Quốc Lý Thừa Vãn từ 1948 đến 1960


Trong nguyệt san “Thế giới tự do” do bộ thông tin Hoa Kỳ ấn hành,được phòng thông tin tòa đại sứ tại Sài Gòn phổ biến 1965 có viết khái quát về vị tổng thống Hàn Quốc này:

Syngman Rhee (Lý Thừa Vãn) được bầu làm Tổng thống đầu tiên của Đại Hàn Dân Quốc vào năm 1948. Có tài liệu nói ông là hậu duệ đời thứ 25 của Lý Long Tường thái tử nhà Lý nước Đại Việt (VN).

Ngày 25-6-1950, miền Bắc (Hàn Quốc) tiến hành một cuộc xâm lược quy mô lớn vào miền Nam dẫn đến cuộc chiến tranh kéo dài 3 năm với sự tham gia của Mỹ, Trung Quốc và một số lực lượng quân sự nước ngoài khác. Toàn bộ bán đảo bị tàn phá do những cuộc xung đột. Cuối cùng, một hiệp định ngừng bắn đã được ký kết tháng 7-1953. Thời gian này tại Việt Nam Ông Hồ Chí Minh nhận lệnh từ CS Nga và CSTQ tiến hành khởi đầu cuộc CCRĐ kéo dài trên toàn miền Bắc VN trong 3 năm đẩm máu và nước mắt gây ra cái chết cho 172.000 nhân dân vô tội. Trong điêu tàn đổ nát chiến tranh, cả miền Nam Hàn Quốc thiếu lương thực trầm trọng, Tổng Thống Lý Thừa Vãn đã lãnh đạo nhân dân vượt qua khốn khó. Trong các năm tiếp theo ông thực hiện một loạt cải cách thức thời chấn hưng nền kinh tế. Ông thuyết phục thành công để Hoa Kỳ cho Hàn Quốc hưởng ưu đãi tối huệ quốc trong thuế quan và mở rộng cửa cho mọi sinh viên Hàn đến Mỹ du học. Ông khuyến khích một làn sóng thanh niên Hàn qua Nhật Bản lao động tiếp thu học hỏi khoa học kỹ thuật từ Nhật – đây là tiền đề, cái nền của các công ty nổi tiếng của Hàn Quốc: SamSung, Hyundai, GM Daewoo sau này. Ông và gia đình làm gương mang tất cả của cải quí kim cho quốc gia vay mượn không lãi để thuyết phục, huy động, nhân dân chắt chiu từng đồng vốn góp sức cho ngân sách quốc gia mà không gánh nợ lãi, nhờ thế một thời gian ngắn kinh tế Hàn hồi sinh mạnh mẽ, giúp cho GDP toàn dân tăng trưởng rất ngoạn mục, phát triển với tốc độ phi thường, đến giữa thập niên 1980 đã trở thành một trong những nước công nghiệp hóa mới (NICS). Năm 2004 GDP của Hàn Quốc là 680 tỉ USD đứng thứ 12 trên thế giới. Thành công trong phát triển kinh tế của Hàn Quốc được gọi là “Kỳ tích sông Hàn”.

Nếu cách đây 30 năm tổng sản phẩm quốc nội của Hàn Quốc chỉ đứng ngang với các nước nghèo ở Châu Phi (thua cả Viêt Nam) và Châu Á thì hiện nay, tổng sản phẩm quốc nội của Hàn Quốc xếp thứ 10 trên thế giới. Nền kinh tế phát triển theo phân loại của Ngân hàng Thế Giới và IMF là nền kinh tế lớn thứ 4 ở châu Á và thứ 15 trên thế giới. Nền kinh tế dựa vào xuất khẩu, tập trung vào hàng điện tử, ô tô, tàu biển, máy móc, hóa dầu và rô-bốt. Hàn Quốc là thành viên của LHQ,WTO,OECD và Nhóm các nền kinh tế lớn G-20. Hàn Quốc cũng là thành viên sáng lập của APEC và là đồng minh không thuộc NATO của Hoa Kỳ.

Năm 2005 GDP của Hàn Quốc ước đạt khoảng 789 tỷ USD, tính theo sức mua tương đương (PPP) ước đạt khoảng1097 tỷ USD. Thu nhập bình quân đầu người tính theo GDP danh nghĩa và theo sức mua tương đương lần lượt là 16.270 USD và 22.620 USD (xếp thứ 33 và 34 thế giới). Quan trọng là từ chính sách hướng ngoại mạnh mẽ của Tổng Thống Lý Thừa Vãn trước đây trên cái nền khoa học kỹ thuật du nhập về, những năm 1970 nhiều công ty lớn của Hàn Quốc bắt đầu tạo chỗ đứng vững chắc trên thị trường thế giới. Trong số đó điển hình có thể kể tới Samsung, Hyundai, GM.Daewoo, LG….

Có thể cá nhân ông có vài vấn đề còn bàn cải trong hậu trường chính trị, nhưng nhân dân Hàn Quốc cho ông là vị Tổng Thống đầu tiên đã thiết kế và tạo bệ phóng cho nền kinh tế Hàn Quốc cao lớn mạnh mẽ “Hóa Rồng” hôm nay!. Dự trữ ngoại tệ cho nền kinh tế: 311 tỷ usd – So VN: 13 tỷ usd.

Khái quát như vậy để bổ sung thêm một khía cạnh khác để so sánh định hình cho chính xác một nhân cách mà vì nhiều lý do “người ta” cứ vật vờ phủ lên một màn sương khói như một “huyền thoại” cho một con người bằng xương bằng thịt.

Sự thật là chân lý của mọi chân lý, vì thế buộc chúng ta phải nghĩ đến danh dự quốc gia, nhân cách và liêm sĩ của người cầm bút mà cẩn trọng hơn trong quang minh chính trực, để không vì công danh hay cơm áo mà bôi tro trét trấu hay điểm xuyến tô hồng một sự thật mà vì đạo đức không nên chút nào, khi nó liên quan đến máu xương hàng triệu lương dân vô tội đã nằm xuống. Bởi nếu tạm chấp nhận “Minh = là: Sáng ngời, trong sáng – “Triết” = là: Triết lý hay lý thuyết, thì chắc không ai chấp nhận một “Triết Lý sáng ngời” mà thấm đẫm máu và nước mắt của Nhân Loại!.

Hoàng Thanh Trúc (danlambao)