vietsoul21

Posts Tagged ‘công an’

Tuấn Khanh – Người đàn bà trước cổng trường Pétrus Ký

In Tạp văn on 2013/10/19 at 10:40

Chút ký ức cho 20-10

Trong tất cả những câu chuyện về những người phụ nữ mà tôi nhớ được, có một câu chuyện luôn ám ảnh tôi trong nhiều năm tháng. Đó là một người phụ nữ vô danh, nghèo khó như bao nhiêu người nghèo khó trên đất nước này. Tôi chọn ngày 20-10 để ghi lại chút ký ức về bà, vì nếu lỡ quên đi, chắc là tôi sẽ hối tiếc nhiều.

Bà là một người bán bánh mì, đứng khép nép ở lề đi bộ gần cửa trường Pétrus Ký cũ, nơi tôi vẫn đạp xe đi học ngang qua mỗi sáng. Thời sinh viên Đại học, tiền chưa bao giờ đủ cho 2 ổ bánh mì một ngày, xe bán bánh mì của bà là nơi ưa thích của tôi và nhiều sinh viên khác vì bà vẫn luôn có một thái độ ưu ái thầm lặng với bọn mài đũng quần trên giảng đường.

Thêm một chút nước thịt, một vài miếng dưa leo; Thậm chí liếc thấy ai đó gầy gò, bà vẫn cho thêm được 1,2 miếng thịt mong mỏng. Một thông điệp quý giá và thầm lặng, nhưng mãnh liệt hơn cả những hứa hẹn về học bổng hay tài trợ tương lai từ Bộ Giáo Dục, khiến giới sinh viên rỉ tai nhau và hay ghé vào mua bánh mì trong một niềm tin trong sáng.

Nơi đó quen thuộc đến mức nhiều khi buổi chiều, đi ngang, tôi vẫn nhìn xem có bà bán nơi đó không. Nhiều năm như vậy, bức tranh ngày thường đó, tôi đã mang theo suốt cuộc đời.

Rồi một ngày, khi đạp xe đến mua bánh mì, bà chỉ còn bán bằng chiếc thúng đặt trên yên sau của một chiếc xe đạp thồ. “Xe bán bánh đâu rồi bà?”, tôi hỏi.

“À, mấy ông dẹp lề đường bắt rồi”, bà nói, tay vẫn gói bánh. Đứa con gái phụ bà kể rằng mấy ông ở Phường đến tịch thu, và nói nếu xin đóng tiền phạt, thì có thể lãnh xe về. “Dì sao mà đủ tiền đóng con”, bà nói.

Xe thì không còn, nhưng ổ bánh mì của tôi vẫn y nguyên cái tình cảm của một người nghèo vẫn dành cho giới sinh viên. Đó là lần đầu tiên trong đời, tôi đạp xe đi, ăn không hết ổ bánh mì và nghĩ rất nhiều về sự bình an đã mất trong trái tim mình.

Không chỉ là một lần. Chỉ mấy tuần sau, tôi lại thấy bà chỉ còn bán bánh mì trong một cái thúng cặp nách. “Xe cũng bị lấy rồi, mấy ổng nói má em cứng đầu quá, phạt cho tởn”, đứa con gái của bà nói. Trời cho thế gian này có thứ bậc quan và dân. Quan vẫn làm chuyện của quan, dân vẫn làm chuyện dân. Và tôi cũng cầm ổ bánh mì đầy đặn như mọi khi, chạy đi, ước mong trẻ con đến phát khóc rằng phải chi mình trúng số để cho tiền bà đóng phạt.

Bánh mì của người nghèo nuôi tôi lớn. Bài học ở trường dạy tôi biết. Cuộc đời cho tôi chứng kiến để tôi hiểu, nhưng tôi vẫn suy nghĩ trẻ con.

Tôi vẫn trẻ con đến mức thời gian ngắn sau đó, tôi chạy vòng tới vòng lui để tìm người đàn bà bán bánh mì quen thuộc, thậm chỉ trễ cả giờ học đầu. Bà không còn ở đó nữa cho đến tận hôm nay. Có lẽ bà đã mưu sinh ở một nơi nào đó khác, như người ta vẫn đùa rằng năng lượng đời không tự nhiên mất đi, mà chỉ bị xô đuổi từ nơi này sang nơi khác mà thôi.

Nhiều năm sau, tôi vẫn còn bị ám ảnh về thứ ký ức nhỏ nhặt này. Cho đến một hôm, thời hiện tại, tôi chứng kiến chiếc xe Jeep dân phòng dừng ở một nơi quen thuộc. Những người đàn ông cũng có vợ, có con gái, có mẹ… đang tần tảo, nhưng hùng hổ xô, giật, đạp những thứ buôn bán nhỏ nhặt của nhiều người phụ nữ. trên tay họ là gậy, là dùi cui. Trên miệng họ là khẩu lệnh và nụ cười gằn. Tiếng la hét, tức giận, và có cả tiếng khóc thét của những người đàn bà giữa phố. Nhưng điều đó chẳng là gì trước những bộ đồng phục lạnh lùng sừng sững, tựa như vô tri.

Cũng là những người bán hàng rong, nhưng rất nhiều người, ở rất nhiều nơi sẽ được để yên khi đã nộp tiền. Thậm chí những bộ đồng phục đó chỉ quần thảo với danh sách những ai chưa đóng tiền chỗ, mà những người bán hàng cười mỉa : “ứng trước tiền phạt”.

Tôi nhớ đến người đàn bà bán bánh mì mà tôi không biết tên. Tôi hình dung những gì bà đã mất nhưng vẫn giữ lại hơi ấm khi trao từng chiếc bánh mì cho bọn sinh viên khố rách áo ôm chúng tôi.

Tôi tin vào mọi lý thuyết của sự phát triển, nhưng tôi cũng tin rằng người ta sẽ buộc phải ‘cứng đầu’ để có thể sinh tồn. Nhất là khi sống trong một quốc gia đang quá khốn khó để sinh tồn.

Ngày 20-10 hàng năm, tôi thường nhìn thấy những người đàn bà to đẹp, trang phục đắt tiền trên truyền hình. Thậm chí họ được gắn huân chương mà tôi không rõ vì lý do gì. Những giờ phút đó, tôi vẫn hay nhớ đến người đàn bà bán bánh mì mà tôi biết, cũng như hàng triệu người phụ nữ vô danh khác đang trở thành kẻ phạm luật trong một cái khung công lý quá chật chội với thực tế của một con người trên đất nước này. Tôi tôn trọng luật pháp vì tin vào tương lai, nhưng tôi vẫn luôn nhìn trừng vào nó để có thể nhận ra, ghi nhớ rằng điều gì phải cần phải thay đổi một khi đất nước này thật sự có những người biết lắng nghe và, thật sự yêu thương dân tộc này.

Thật đơn giản, vì tôi đã mang ơn những ổ bánh mì nghèo hèn vô danh, nên tôi không bao giờ có thể quên những điều đó.

Tôi là người Việt.

Nguồn: FB Tuấn Khanh

Bút Gà (chấp bút) Đinh Thế Huynh gởi Nguyễn Đức Nhanh và Bộ CA

In Chính trị (Politics), Liên Kết, Tạp văn, Việt Nam on 2011/11/12 at 18:30

Nguyễn Đức Nhanh ̣̣(Nguồn: Dân Làm Báo)

Tớ, Bút Gà, chấp bút cho (thủ) anh Đinh Thế Huynh của bộ hầu đồng (BCT) bình vôi[1] đảng CSVN, chuyển lời khen của bà đến cậu Nhanh đã nhanh chóng sửa sai. Sau sự cố cậu Nhanh nhanh nhẩu đoảng tuyên bố linh tinh lang tang, há miệng mắc quai, khiến tên Hán-Nôm[2] và đám cờ lau dưới trướng được thể tiến tới hơi bị ồn ào mà giờ này mọi việc đã đi về im ắng.

Cái mợ Bích Hằng to gan, già mồm giở trò buôn nón phản đối hành vi buôn nước thì cậu Nhanh tốt số đã bịt miệng và dấu tiệt. (Ối giời, thời này đi buôn nước thì mới thịnh chứ buôn nón có mà hâm.) Ả giở trò khăn quàng, nón lá bày tỏ lòng yêu nước, phản đối đồng chí anh em thì các cậu cũng đã khôn ngoan giàn trận dùng rào người che việc khuất tất trong lúc quẳng ả tải đi. Các anh biết là dẫu bà Trưng, bà Triệu đem voi về lúc này thì các cậu cũng không thiếu thủ thuật làm bốc hơi trong tích tắc chả một dấu tích sống sót. Tớ bảo nhé. Cậu Copperfield ảo thuật gia thượng thặng trên thế giới cũng phải về đây học nghề các cậu tướt tượt đấy. Thế mới gọi là được việc. Vì anh Trọng đang đi chầu Thiên Quốc mà để con nhà quê ấy vờn qua vờn lại ngay bờ hồ ta như thế thì có khác gì là chửi vào mặt các anh. Cứ vờ vịt lờ đi thì chẳng khác gì mặc cho nó ỉa vào mồm của anh Trọng. Thế thì ta còn mặt mũi nào để anh cả Trung (Quốc) tin tưởng cho xá hầu cầm chịch. Có đúng không nào?

Không được quên đấy nhé. Đã tự nguyện “còn Đảng, còn mình” nếu cần các cậu phải núp bóng, giả dạng, hành xử như bọn xã hội đen (dù không phải núp váy vợ). Cứ mặc nhé. Miễn là được việc thì đủ để tuyên dương anh hùng “núp”. Bộ sậu đã cung cấp vô số sim để các cậu xử dụng nhắn tin đe dọa, chửi bới ngày đêm, lôi các chiêu khủng bố ra không ngừng thì dù chúng chả sợ cũng bị căng thẳng tinh thần ngày này ngày kia thôi. Các cậu đã vận dụng được đám (an ninh giả trang) dân phòng băng đỏ giật nón và thuổng luôn tư trang của ả Hằng cũng hay đấy. Nón rách thì may ra còn giả lại, chứ lắc vàng thì cứ giữ làm chiến lợi phẩm nhé. Ta cứ cho quân được quả thì chúng sẵn lòng thi hành.

Nguồn: Đàn Chim Việt

À này, các anh cũng khen là cậu đã dưỡng quân để dùng vào việc lớn bịt miệng mợ Bích Hằng và “giải tán” người đi đường để ý lắng nghe. Chuyện cướp giật ngoài đường phố mà cậu khuyến khích các “hiệp sĩ đường phố”[3] ra tay nghĩa hiệp là đi đúng với đường lối chỉ đạo của bà.

Cậu Nhanh đã phối hợp chặt chẽ với Ủy Ban Nhân Dân TP Hà Nội xử dụng chiến thuật cù nhầy và tận dụng giới xã hội đen trong công tác trấn an xã hội. Cùng lúc ta dùng “quần chúng tự phát”[4] để chúng không thể khiếu kiện ai. Các cậu thử nghĩ đi nào, chúng đã vác đơn kiện VTV đến Tòa án nhân dân quận Đống Đa. Cậu Nguyễn Văn Thắng (thủm) phán liền rằng “Người khởi kiện không có quyền khởi kiện” thì làm được gì nhau. Thế là chúng ngửi không được nên bày trò kéo nhau khiếu nại với Tòa án Nhân dân thành phố Hà Nội. Buồn cười nhỉ.

Bà bảo ta cứ treo cái đèn cù ngay cổng Ba Đình để chúng tự do chạy—vòng vòng từ Nam ra Bắc, hết ngược lên Đông thì lại xuống Đoài. Một chốc bở hơi tai thì chúng chẳng còn hơi sức nào để gào thét phản đối anh láng giềng “lạ” hay rủa “dã man là công an”. Đơn từ khiếu kiện, kiến nghị, thư ngỏ thì chúng tự sướng truyền tay nhau đọc. Chứ có mà ló mặt được trên hơn 700 tờ báo và bao kênh đài phục vụ nhân dân ta.

Các cậu công an Tỉnh và Huyện phải khẩn trương khai triển học tập kiểu anh Nhanh hầu trấn áp đám “phản động”. Phải tiến nhanh tiến mạnh tuyên dương ngay thành tích công an Quảng Nam và quận 3, Sài Gòn.

Đảng ta là đảng cách mạng – ra đời trong cách mạng, làm cách mạng “đổi đời” với “chuyên chính” vô sản (he he, cái này là chúng nó đám dân ngu khu đen lao động hay mất đất đấy thôi chứ các anh mày đã đổi đời từ khuya “cái đêm hôm ấy đêm gì”[5] rồi) nên không thể có ma nào chen chân vào chuyện cách mạng. Dù bây giờ là thời “đạo đức Hồ Chí Minh”, thời xảo trá lên ngôi, thời kỳ “đồ đểu”, thời kỳ cờ “lạ”, thời kỳ vô cảm, thời kỳ gì cũng mặc.

Cuộc cách mạng lập tức hạ màn khi Đảng ta cầm quyền và không ai được múa may làm cách mạng nữa. Thế mà lại có những tên đầu têu nói thật. Định toan tính làm chuyện cách mạng à!? (“Trong thời kỳ dối trá toàn diện, việc nói lên sự thật là một hành động cách mạng” –  “During the time of universal deceit, telling the truth becomes a revolutionary act.” George Orwell)

Một mặt các anh xây dựng lực lượng an ninh bủa vây các “thế lực thù địch” với đảng, mặt khác các anh rào kín dựng chuồng lùa tất cả thanh niên vào trong đoàn ngũ[6] để thuần hoá phục vụ đảng.

Đảng ta là đảng của “nhân dân”, là đảng của “quần chúng” nên chúng ta triệt để xử dụng lực lượng (công an) “nhân dân”, lực lượng “quần chúng tự phát”. Cờ đỏ, băng đỏ, máu (đổ) đỏ là phương tiện và cứu cánh của Đảng ta.

Bà ra lời phán rằng hễ các cậu đã về hầu Bà (BCT) thì dân tộc, tổ quốc, tổ tiên, thần thánh khác phải vất tuốt tuồn tuột.

Bà còn dặn phải dẹp ngay đám sự thật, công lý, hòa bình thờ phượng chúa Giêsu rồi báng bổ bà của cậu của tớ. Bà đang trị vì thế gian này mà chúng lại tung hô (Chúa) cứu thế, độ nhân. Phải đẩy Giáo Hội Phúc Âm, Tin Lành xuống chuồng bò, giật đổ hết vì chỉ có lời bà phán là linh thiêng chứ lại tin lành gì!

Phải diệt ngay nhóm Phật Giáo Hoà Hảo như đã thủ tiêu giáo chủ chúng. Phải xoá sổ Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất để thay vào bằng con nộm Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam. Ta chỉ chấp nhận những tu sĩ đầu đội nón cối phục vụ Đảng trong GHPGVN như mọi tổ chức quốc doanh mà thôi.

Đoàn tăng ni phật tử thăm đảo Trường Sa (nguồn: Dân làm báo)

Bà đã ra một rừng luật thì các cậu cứ việc xử dụng luật (rừng) để trị. Chúng ta lại có Toà án Nhân Dân, cánh tay nối dài của bộ công an thì có “xử sao cũng được”.

Bà bảo phải vận động, tuyên truyền, giáo dục chúng bằng cách đăng ký thương hiệu và quy chụp khái niệm “nhân dân”, “dân tộc”, “tổ quốc” đấy mới là thuộc tính của Đảng của bà. Theo lời bà thì được chia thóc, hưởng lộc. Ngược lại trái với bà thì bị xọc, bị thọc hết đường sống.

Các cậu phải noi gương gã đệ tử “minh triết”[7] của ta, tẩy não mị dân theo chủ nghĩa vô thần, vô tổ quốc chỉ “còn đảng còn mình”. Bác ấy đã đạt tuyệt chiêu ngón đòn “miệng quan, trôn trẻ” nên lắm kẻ mắc lừa. Kể từ ngày gã đệ tử ruột “thăng” thì chẳng thiếu gì thằng mồm trơn trôn trẻ. Nhưng chưa có ai công lực thượng thừa nên mãi đến giờ này Bà vẫn phải đành hành xác nó. Cái ngón “nói và lừa”[8] là đòn cực hiểm nên ta phải dùng để điểm vào yếu huyệt khống chế chúng.

Bà khen các lính anh, lính chị của cậu đã dùng cơ bắp trang bị tận răng phương tiện hiện đại cùm tay, khoá mỏ những tên cách mạng mới. Nhưng Bà vẫn phải trách các cậu thủ nhang, đồng đèn mỗi một việc thế này. Ta có hơn 700 đoàn chầu văn mà lại không đảm nỗi một việc nhỏ cỏn còn con: chuyện vác trống mang kèn, phèng la rền rỉ át tiếng ba cha con nhà họ Huỳnh[9] và mấy tay bờ-lốc-gờ nghiệp dư. Đúng là vô tích sự, phí cả oản lộc của bà.

Ný nuận là sở đoản mà mãi đến giờ này các cậu thủ nhang, đồng đèn, chầu văn ấy mới vỡ bọng cứt nà thế nào. Quên sở trường truyền thống đảng ta mở cuộc đấu tố, mách tội bọn chúng, dọn đường cho các cán trai cán gái toà án nhân dân xử rồi à.

Còn mụ Doan thì mới là vô duyên (vô liêm) sỉ diện ngớ ngẩn với cái “dân chủ … khác hẳn về bản chất và cao hơn gấp vạn lần dân chủ tư sản …”. Lơ tơ mơ khui hũ mắm thối để “chọc tức dân”[10] à. Dân chủ tập trung (vào tay Đảng) của ta chắc chắn là (dị hợm) khác hẳn về bản chất rồi. Bà nhắn bảo với mụ Doan là cần chó gì lập lờ nấp dưới cái dân chủ (đầu mưng mủ) giả cầy ấy. Ta đã có ngón “Nói và lừa” rồi.

Đâu có gì mà sỉ diện hão như ông Thủ tướng nước Ý từ chức vì không đủ tín nhiệm. Các cậu không thấy anh Ba Dũng nước ta hào hùng đến thế nào ư? Anh Ba đã từng tuyên bố “Tôi kiên quyết và quyết liệt chống tham nhũng, nếu tôi không chống được tham nhũng, tôi xin từ chức ngay”. Rồi Vinashin, dự án Đại lộ Đông -Tây, tiền Polymer có rõ mồn một anh Ba cũng vẫn (từ) chối chứ có mà từ chức.

Cậu Hai con anh Ba, cháu ngoan của bà, thằng Nguyễn Trọng Nghị, giờ đã chểm chệ chức vị quyền tước[11] béo bở chưa nào.

Con chiên của Chúa thì bà cho ăn cái búa[12].

Con giun bà xéo mãi xem có quằn lên chưa!

Bút Gà


[7]Minh triết Hồ Chí Minh?”, Vietsoul:21

[8] Nói và lừa, Lê Hiền Đức – Dân Luận

[10] Chọc tức dân, blog Quê choa


Chuỗi bài: