vietsoul21

Phó thường dân (16): Mít tờ Đàm và “Bác Hồ”

In Chính trị (Politics), Lịch Sử on 2012/12/07 at 17:21

Hổm rày phó thường dân tui nghe rất nhiều chuyện nổi tiếng, lừng danh. Từ chuyện “nhà giáo ưu tú” Nguyễn Thiện Nhân[1] sang chuyện Mít tờ Đàm khóa môi[2] thầy tu đến cái danh xưng “Bác Hồ”. Hổng biết bà con cô bác nghĩ sao chứ tui thấy nó cũng hao hao một rặc với nhau. Toàn là danh với tiếng! Hổng biết là cái giống gì?

Danh tiếng – Danh dự (Fame – Honor)

Danh (tiếng) có thể mua được. Mà lại rất dễ mua trong thời đại a còng à nhen. Một ý tưởng trên facebook, một câu twitter, một đoạn phim trên youtube đều có thể làm một người được nổi danh. Mít tờ Đàm khóa môi, Ngọc Trinh lộ hàng, mợ Doan “dân chủ Việt Nam … cao hơn gấp vạn lần so với dân chủ tư sản”, cậu (vô) Phước “đề nghị Quốc hội loại bỏ Luật lập hội và Luật biểu tình khỏi danh sách dự án luật suốt nhiệm kỳ Quốc hội khóa XIII” vì “Việt Nam chưa phải là siêu cường kinh tế để có thể đài thọ cho một sự ô danh”, chàng Thăng xe “chính chủ”. Tất cả đều nổi tiếng.

Mít tờ Đàm hôn môi nhà sư (ảnh: internet)

Danh (dự) thì ngược lại rất dễ mất mà không mua được. Có dzậy nên ông bà mình mới nói “Mua danh ba vạn, bán danh ba đồng”. Muốn bảo tồn danh dự thì nhiều lúc phải trả giá bằng mạng sống hoặc tù đày lưu vong.

Danh dự của nhà thơ Hữu Loan tự bỏ bút về quê thồ đá không sống chung với các đồng chí vô nhân.

Danh dự của nhà thơ Lê Đạt không muốn “đem bục công an đặt giữa trái tim người” bị lên án tù đày.

Danh dự của luật gia Nguyễn Mạnh Tường không chấp nhận luật lệ rừng rú “thà chết 10 người oan còn hơn để sót một địch” giết người vô tội vạ trong cải cách ruộng đất nên trở thành “kẻ mất phép thông công[3].

Danh dự của triết gia Trần Đức Thảo nói lên sự thật qua bài “Nội dung xã hội và hình thức tự do” và “Nỗ lực phát triển tự do dân chủ” với kết cuộc bi thảm là bị đưa đi lao động cải tạo chăn bò làm lữ hành đơn độc đến cuối đời.

Danh dự của nhà văn Dương Thu Hương tự nhận “răng đen, váy đúp”, “làm giặc” sổ toẹt vào mặt cái dối trá của đảng csvn cũng đã bị hăm dọa “Chị sẽ được nghiền ra tương ớt!” qua những tháng tù đày năm 1991[4].

Danh dự của những công dân Nguyễn Văn Hải, Phan Thanh Hải, Tạ Phong Tần, Phạm Thanh Nghiên muốn được tự do yêu nước, tự do ngôn luận phải chịu tù đày.

Còn những người bán danh dự đổi lấy danh tiếng là ai?

Có lẽ gần gũi, dễ thấy nhứt là Mít tờ Đàm và “Bác Hồ”. Mít tờ Đàm thì mới sương sương văn nghệ văn gừng mà thôi. Còn “Bác Hồ” là cao thủ võ lâm thượng thừa hơn cả Nhạc Bất Quần[5].

Một người dân thuộc địa xin vào học và làm việc cho thực dân Pháp không được nên phải ra đi tìm đường cứu đói. Sang tới Phú Lang Sa ông lân cận với các nhà đấu tranh giải thực để học đòi nhưng rủi thay ăn phải bả cộng sản. Thế là ông tự nguyện nhắm mắt làm tay sai cho chủ thuyết đại đồng, trên “đỉnh cao muôn trượng” đẩy trăm vạn thanh niên nam nữ làm mồi chiến tranh bảo vệ thành trì cách mạng vô sản, “lấy thân chèn pháo” che chắn phên dậu cho thằng láng giềng môi hở răng lạnh.

Giờ thì tài liệu lịch sử được giải mã ngoài ý muốn và ông bị lộ hàng.

Nào là tự vơ “Bản án chế độ thực dân Pháp[6] của các nhà cách mạng Nguyễn An Ninh, Nguyễn Thế Truyền, Phan Văn Trường, rồi đạo chích “Ngục trung nhật ký[7] của bạn tù quá vãng, và luôn cả thổi ống đu đủ trong tự truyện “Vừa đi đường vừa kể chuyện” đánh bóng thân thế cá nhân.

Phó thường dân tui nói thiệt nghe. Tui thấy ông bây giờ nổi tiếng hơn xưa vì cũng có số má không thua gì giang hồ phố cảng hay anh chị bến bãi. Thời đó mà ông máu me quá mạng.

Ông sẵn sàng bán thí đồng bạn đồng hương tranh giành ảnh hưởng, sẵn sàng ám sát thanh trừng các lãnh đạo, chí sĩ, nhân hào[8] để độc tôn lãnh đạo, sẵn sàng ngoảnh mặt làm ngơ như người dưng kẻ lạ khi người cưu mang bị hoạn nạn do chính mình gây ra, sẵn sàng làm ngơ trước cái chết không nhắm mắt của bà Nông Thị Xuân người đã từng cận kề chăn gối, sẵn sàng để con ruột làm đứa mồ côi, sẵn sàng để thuộc hạ ký công hàm bán nước[9] để nhận viện trợ vũ khí làm con tốt đỡ đạn cho mẫu quốc Tàu phù.

Hồ Chí Minh và “vợ” Bà Nông Thị Xuân (nguồn: Bút Sử, “Những người đàn bà của HCM và mẹ của Nông Đức Mạnh là ai?”, 30/4/2009)

Hồ Chí Minh là một người từng trải, lăn lộn xứ người, chung đụng nhiều tầng lớp và học đủ mánh khóe để trở thành nổi danh. Ông ta không bao giờ trực tiếp nhúng tay và luôn phủi tay với tất cả mọi trách nhiệm, đổ lỗi cho thuộc hạ và cả thằng cơ chế. Ông là người dối mình thượng thừa, một tổ sư lừa lọc. Tất cả dối trá, lừa bịp đều được dùng để bảo vệ thương hiệu vị thánh tu “Bác Hồ”.

Nhưng kẻ giả hình có thể nào dấu mãi cái chân tướng thật của họ đến ngàn đời hông? Có những lúc nào đó bất chợt không kiểm soát được cái ngã (ngạo) mạn thật một trăm phần trăm sẽ vượt mặt và đánh rớt cái mặt nạ nho nhã tinh tường.

Nhà văn Phạm Thị Hoài vừa mới phân tích rất thuyết phục về danh xưng “Bác Hồ”[10] cho Hồ Chí Minh trên góc nhìn ngôn ngữ học, xã hội học và dân tộc học. Nhưng dù các luận điểm có tính khoa học chuẩn xác đến đâu chăng nữa nó vẫn trở thành sai hoàn toàn một khi tiền đề đã sai (hay đúng hơn là giả dối).

Sợi chỉ đỏ xuyên suốt lừa dối vô tâm vì vận háo danh khiến một người nổi danh (tiếng) Hồ Chí Minh đã đánh mất danh (dự) chính ông.

Sợi chỉ đỏ xuyên suốt cái bệnh dịch lan nhiễm từ cá nhân ông Hồ Chí Minh cho đến đảng và các đồng chí tín đồ của ông.

Sợi chỉ đỏ xuyên suốt của đảng csvn toàn là những dối trá và lừa đảo, bạo lực và áp bức, độc tài và (nội) thực dân[11]. Lừa đảo đổi cách mạng dân tộc thành cách mạng vô sản. Tráo trở biến chính phủ liên hiệp (các đảng phái) thành chú phỉnh cộng sản búa liềm Mác-Lê. Cướp đất với cái mửng “cải cách ruộng đất”, cướp tài sản bằng chiêu “cải tạo thương nghiệp” hay “đánh tư bản mại sản”, và vẫn tiếp tục lập lại trò cướp đất, cướp của bằng quy hoạch và trưng thu đất đai cho cái gọi là “phát triển” với cú lừa khủng “sở hữu toàn dân”.

Sợi chỉ đỏ xuyên suốt của đảng csvn đã xỏ mũi, xách tai những “con” người làm phận nô đòi, làm văn nô tuyên truyền nghị quyết. Có cái chi để ai lại ngạc nhiên khi (phèng la) Đông La và Quý Thanh lại tiếp tục chiến sĩ thi đua vẩy mực, vấy máu vào Cù Huy Hà Vũ, Nguyễn Quang A và Nguyễn Thị Từ Huy.

Mèng đéc ơi bầy đàn văn nô quá xấu hổ sượng mặt nên quay đầu thóa mạ người khác là “trí thức bầy đàn”[12] cho đỡ nhục. Với phó thường dân tui thì chỉ mỗi thái độ lên tiếng bảo vệ con trẻ khỏi “tan đàn xẻ nghé” dưới nanh vuốt của sài lang hổ báo thì tui thấy họ có cái danh dự con người rồi.

Sợi chỉ đỏ xuyên suốt của đảng csvn vẫn tiếp tục cho ra lò những con vẹt biết nói và những con cáo con hồ.

Nguyễn Tấn Dũng nổi tiếng với câu nói “Nếu tôi không chống được tham nhũng, tôi xin từ chức ngay” nhưng lại đăng đàn “Tôi cũng không từ chối bất cứ nhiệm vụ gì mà Đảng, Nhà nước quyết định phân công, giao phó cho tôi. Tôi sẽ tiếp tục thực hiện và nghiêm túc thực hiện như tôi đã làm trong suốt 51 năm qua”.

Trương Tấn Sang cũng không kém quyết liệt với “cả đàn sâu”, “tập đoàn sâu” nhưng rồi quá phê và tự phê thành ra ầu ơ ví dầu cho ngẫu hứng qua cầu con sâu chúa “đồng chí X”.

“Bác Hồ” đã từng khóa môi với bà Nông Thị Xuân nhưng đảng ta kín hũ mắm thành ra đến mấy chục năm sau tới thời điểm nét này mới lộ hàng chớ còn “Mít tờ Đàm” thì trong tíc tắc đã hiển hiện trên gúc gồ chấm tiên lãng.

Cái anh chàng ca sĩ Đàm Vĩnh Hưng này vừa mới nổi danh lên lại bày đặt thương hiệu “Mít tờ Đàm” rình rang tiếp thị! Có biết chước “Bác Hồ”[13] (à la Française) đã được HCM và đảng csvn sử dụng cho nó nốp (noble) từ khuya rồi chú em ơi!

 

© 2012 Vietsoul:21


[Loạt bài Phó Thường Dân: (1) Anh tám hồ hởi – (2) Nôị-thực-dân – (3) Sợ – (4) Kỳ đà – cắc ké – kỳ nhông – (5) Con dân – con cá – cò mồi – (6) Bình vôi – bái vật – bà đồng – (7) (Vô) Hậu  – (8) Gió mưa là chuyện của trời …  – (9) Vô liêm sỉ – man rợ – (10) Phế-anh-hùng – (11) Luật Lệ(nh) … (12) Nhà em có nuôi một con két … (13) Cái nhà là nhà của ta … (14) Mèo – thỏ (15) Phố Vẫy (17) Nín thở qua cầu (18) Bán Thân – Bán Thận – Bán Thần (19) Tổ Quốc – Danh Dự – Trách Nhiệm]


[5] Nhạc Bất Quần, chưởng môn Hoa Sơn kiếm phái của Ngũ Nhạc kiếm phái trong tác phẩm Tiếu ngạo giang hồ của Kim Dung, đã dẫn đao tự cung (tự thiến) để luyện Tịch Tà kiếm phổ. Lão đã lấy trộm Tịch Tà kiếm phổ rồi đổ mọi tội lỗi lên đầu đại đệ tử của mình là Lệnh Hồ Xung – nhân vật chính của Tiếu ngạo giang hồ – âm thầm luyện tập với âm mưu hợp nhất Ngũ Nhạc kiếm phái và lên làm chưởng môn. Nhạc Bất Quần được gọi là Quân tử kiếm nhưng thực sự lại là một kẻ ngụy quân tử, nhiều mưu mô. wikipedia

[11] (nội) thực dân, Vietsoul:21

[13] Người Tây phương theo nghi thức thì gọi người khác bằng họ thay vì gọi bằng tên: Monsieur Hồ, Mister Đàm. Bác Hồ thay vì Bác Minh.

  1. Wow! That’s a really neat anrsew!

Bình luận về bài viết này