Ghi chú::
Mặc dù cuộc họp ngày 13/9/2008 của chúng tôi đã không được thực hiện như ý muốn–nhất là việc trong vòng hơn tiếng đồng hồ đầu tiên phải đối diện với các xáo loạn gây ra từ ông Phạm Huy Sảnh, Tăng Phước Trọng, và Phan Rang, chúng tôi vẫn đối thoại trong ôn hòa với họ, nhưng giữ vững lập trường trước sau như một. Việc chống chỉnh trang đô thị và các hoạt động không minh bạch của các nhóm ký giao kèo với tập đoàn xây cất, chuyện tin tức ký kết thỏa thuận này lại về Việt Nam mau chóng trong khi các tiểu thương trong khu Little Saigon Seattle và cộng đồng lại không được thông báo trực tiếp, v.v… là việc cần làm trước khi có điều trần (hearing) ngày 22/9/2008. Chúng tôi đã bắt đầu cuộc họp này của mình với Câu chuyện 5 người bạn và 5 kẻ thù ( Tale of Five Friends and Five Enemies“) như đã hoạch định.
Ông Tăng Phước Trọng sau đó đã chính thức (1) tiếm danh cộng đồng (dùng tên hội tư của mình để tự đại diện cộng đồng) và thề trong buổi điều trần tại tòa Thị Sảnh ngày 22/9/2008 là ông ủng hộ Phòng Thương Mại, và không chống đề án Dearborn 300 triệu của tập đoàn xây cất Ravenhurst; và (2) sau đó đến tham gia tiệc tùng tại nhà hàng Saigon Bistro (của ông Nguyễn Minh Tâm) với Phòng Thương Mại (WaVA) vào tối thứ ba ngày 30/9/2009. Đây là cơ hội cho WaVA tìm cách “hoạt động hành lang” về tiền bán thí đường phố trong khu Goodwill cho dù WaVA quảng cáo là cho một buổi nói chuyện về Ngân sách thành phố, an ninh công cộng, và phát triển kinh tế. Cuộc tiệc này WaVA chiêu đãi ba nghị viên Jean Godden, Bruce Harrell, and Tim Burgess đã xảy ra một tuần sau ngày chúng tôi điều trần về tầm ảnh hưởng tiêu cực của thiết kế đô thị đề án Dearborn lên khu Tiểu Saigon.
____________________________
Nhóm Hoạt Động Dân Chủ Xã Hội Vùng Tây Bắc
Seattle ngày 14 tháng 9 năm 2008
Đồng kính gởi:
Ông Tăng Phước Trọng,
Chủ tịch Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia Tiểu Bang Washington
Ông Phạm Huy Sảnh,
Chủ tịch Liên Hội Cựu Quân Nhân QLVNCH Tiểu Bang Washington
Kính thưa ông Tăng Phước Trọng và Ông Phạm Huy Sảnh,
Sau khi quý hội kết thúc buổi họp ngày 6 tháng 9 năm 2008, chúng tôi Nguyễn Hiếu và Nguyễn Quỳnh-Trâm đã được phép trình bày các vấn đề liên hệ đến hai dự án thiết kế đô thị thành phố Seattle trong 15 phút. Với sự hỗ trợ của tất cả quý quan khách tham dự cũng như quý hội đoàn, chúng tôi sau đó đã gởi thông báo bằng điện thư và các phương tiện truyền thông đại chúng (báo chi, radio) mời tất cả các hội đoàn, tổ chức, nhân sĩ, và thương gia đến tham dự cuộc họp của chúng tôi tổ chức vào ngày thứ Bảy 13 tháng 9 năm 2008.
Dựa vào tôn chỉ cho quá trình sinh hoạt với tư cách độc lập từ trước đến nay, chúng tôi đứng riêng ra tổ chức buổi họp. Tuy nhiên, một sự kiện đã xảy ra trong buổi họp này. Quý vị đến tham dự cuộc họp và tuyên bố là người tổ chức, rồi đặt để gán ép cho chúng tôi là người đến thuyết trình. Quý hội đoàn vẫn nhất quyết không nhận hiểu sau khi đã có những phát biểu và dàn xếp của một số quan khách tham dự, và cho dù chúng tôi đã có tất cả những đơn từ chính thức chuyển lưu đến mọi người, cũng như đã có ghi danh tại thư viện Columbia trước ngày họp. Vì tôn trọng quý quan khách đến tham dự buổi họp nên chúng tôi quyết định không tiếp tục tranh luận (hay ấu đả), hoặc dùng những biện pháp hành chánh theo nội quy của thư viện. Chúng tôi đã ứng xử ôn hòa và tự trọng để mọi người tự phán xét qua những lời trình bày của chúng tôi và của quý vị.
Tiếp theo, chúng tôi thuyết trình về hai dự án và đề xuất phương án hành động. Đây là lần thứ ba chúng tôi trình bày trước tập thể công cộng và luôn có đính kèm thêm những bản tin, thư gởi qua điện thư cho tất cả các hội đoàn, tổ chức, cá nhân trong cộng đồng trong khả năng hạn hẹp của riêng bản thân chúng tôi. Như đã bao lần trước sau như một, chúng tôi không xưng danh đại diện cộng đồng, mà chỉ là người dóng tiếng nói để thông báo—ví như người đánh trống la làng khi thấy nhà bị cháy. Còn việc chữa cháy là việc của toàn dân trong làng xóm. Chúng tôi chỉ đấu tranh vì nhận thấy mình là một phần tử thuộc cộng đồng nên cần có trách nhiệm bổn phận, nhưng không hề dám khoác áo đấu tranh cho cộng đồng.
Chuyện cộng đồng là chuyện của tất cả các hội đoàn cũng như cá nhân, chứ không phải một hội đoàn hay một cá nhân được “ủy nhiệm”. Trách nhiệm riêng cá nhân chúng tôi tự khoác lấy áo làm người đưa tin–được nhiều chừng nào hay chừng ấy trong cộng đồng–đến đây là chấm dứt. Nay việc đánh trống, báo tin đã hoàn tất. Chúng tôi đã thu xếp dọn dẹp ra về sau khi trình bày xong vấn đề hai dự án thiết kế đô thị. Chúng tôi hoàn toàn không tham gia vào việc “bầu bán”, “đề cử” cho một “ủy ban” nào đó mà quý vị đặt ra.
Chúng tôi tin rằng quý vị cũng như cộng đồng người Việt đã có đủ thông tin, có kế hoạch cũng như nhân lực để bảo vệ quyền lợi của cộng đồng.
Trân trọng kính chào,
Nguyễn Hiếu
Nguyễn Hữu Quỳnh-Trâm