Trong khi hầu hết các quốc gia vùng Đông Nam Á, từ Philippines dân số gần 95 triệu cho đến Brunei dân số chỉ vỏn vẹn 400 ngàn, đang tìm mọi cách để liên minh với các cường quốc, tăng cường quân sự, trang bị tối đa khả năng phòng thủ vùng trời, vùng biển, vùng đảo mà họ tin rằng thuộc chủ quyền nước họ, Việt Nam tăng cường phòng thủ bằng thơ và cờ.
Hôm qua, theo báo Thanh Niên, “huyện đảo Lý Sơn (Quảng Ngãi), T.Ư Đoàn TNCS Hồ Chí Minh phối hợp với Tỉnh đoàn Quảng Ngãi tổ chức trao một ngàn lá cờ đỏ sao vàng và một trăm áo Đoàn cho các chủ tàu cá là ngư dân trẻ đang bám biển Hoàng Sa và Trường Sa của Tổ quốc.”
Trước đó một ngày, ông Phạm Bá Khoa, Giám đốc Bảo tàng Tuổi trẻ Việt Nam đến trụ sở báo Tiền Phong, nhờ báo này chuyển những món quà “hết sức có ý nghĩa” cho hai ngư dân Bùi Văn Phải và Phạm Quang Thạnh – nhân vật trong bài viết trên báo Tiền Phong. “Món quà ý nghĩa” đó là một “cờ tổ quốc” và chính tay ông đã viết trên đó bài Nam Quốc Sơn Hà.
Ngoài cái tư duy lạc hậu, ngược dòng thời đại, làm những chuyện buồn cười, việc nhận những lá “cờ tổ quốc” của các quan chức CS cũng chẳng khác gì nhận những viên đạn từ nòng súng của hải quân Trung Quốc.
Thật vậy, sự kiện tặng cờ này làm tôi nhớ chuyện tàu hải quân Trung Quốc bắn chết 9 ngư dân Thanh Hóa tám năm trước. Cũng báo Thanh Niên ngày 15 tháng 1 năm 2005 ghi lại lời anh Nguyễn Văn Hoàn, chủ nhân tàu đánh cá ở Thanh Hóa, may mắn còn sống sót và kể lại: “Bất kể ngày đêm, lúc nào tàu của anh cũng treo cờ Tổ quốc và luôn tuân thủ mọi quy định của pháp luật khi hoạt động ngoài khơi”, thế nhưng, “các tàu Trung Quốc vẫn tiếp tục truy sát, vừa đuổi, vừa bắn tàu của anh gần 3 giờ đồng hồ mới chịu quay trở ra”.
Anh Hoàn tội nghiệp kia, tưởng rằng khi treo “cờ Tổ quốc”, biểu tượng của nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam, và “tuân thủ pháp luật khi hoạt động ngoài khơi” thì hải quân Trung Quốc ắt phải è dè và kính trọng. Đáng thương thật ! Anh ngư dân chất phát không biết rằng cũng chính vì “treo cờ Tổ quốc” nên chiếc ghe máy thô sơ của ông mới bị đuổi bắn suốt 3 giờ. Nói thẳng thì bảo là phản động nhưng phải chi anh đừng treo “lá cờ tổ quốc” đó hay treo đại lá cờ Phi, cờ Thái, thậm chí cờ trắng thì biết đâu bà con ngư dân Hòa Lộc còn có cơ may sống sót.
Việc “tặng thơ và cờ” trong thế kỷ 21 này cho thấy tai họa lớn nhất mà dân tộc Việt Nam đang phải đương đầu không chỉ phát xuất từ hiểm họa thực dân đỏ Trung Quốc mà còn từ tư duy vô cùng lạc hậu của giới lãnh đạo các cấp tại Việt Nam. Những đầu óc khô đặc đó không khác gì nhiều so với đầu óc bảo thủ trong bốn bức tường phong kiến của vua chúa nhà Nguyễn trước họa thực dân, chứng tỏ sự lạc hậu, lỗi thời, tự cô lập với dòng phát triển đa phương của nhân loại và không mở ra một lối thoát nào cho tương lai dân tộc.
Trần Trung Đạo