vietsoul21

Posts Tagged ‘tham nhũng’

Hồ Bất Khuất – “Nguyên lý mâm thịt chó”

In Chính trị (Politics), Liên Kết, Tạp văn, Việt Nam on 2012/10/17 at 12:23

(Nguồn: Dân Làm Báo)

Rất nhiều người đã chia sẻ cảm xúc, ý kiến về kết quả của Hội nghị Trung ương 6 của Đảng cộng sản Việt Nam. Nhiều người tỏ ra hụt hẫng, thất vọng. Tôi cho rằng, những người rơi vào trạng thái như vậy là do không chú ý đến nguyên lý mâm thịt chó”.

Lại một lần nữa “nguyên lý mâm thịt chó” được vận dụng hoàn hảo. Nếu ai chưa biết “nguyên lý mâm thịt chó”, tôi xin được nói cho rõ. Thực tế cuộc sống chỉ ra rằng, giữa những người cùng hội, cùng thuyến vẫn thường xuyên xẩy ra mâu thuẫn vì xung đột quyền lợi và quan điểm. Những mâu thuẫn này nhiều khi rất gay gắt, dẫn đến những cuộc cãi vã nảy lửa. Tuy nhiên, khi họ gắn bó với nhau bằng một cái gì đó rất quan trọng thì người ta đều tìm cách thỏa hiệp với nhau được. Nói một các nôm na thế này. Có một hội bạn bè thân thiết với nhau, nhưng giữa họ vẫn có mâu thuẫn; thậm chí họ có thể khinh ghét nhau, nhưng khi tất cả những người này ngồi vào một mâm thịt chó thì dù họ có cãi nhau gay gắt đến mấy, họ cũng biết tự kiềm chế để không xẩy ra chuyện có người tức khí, hất đổ mâm thịt chó. Hất đổ thì mất ăn, mà tất cả mọi người đều muốn ăn.

Trước tình hình đất nước ngày càng khó khăn, dân chúng rất chờ mong Hội nghị Trung ương 6 đưa ra những quyết định mang tính đột phá để đất nước có sinh khí mới. Ở Hội nghị Trung ương 4, Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng đã đưa ra chiến dịch “phê và tự phê” theo tinh thần mới. Ông còn nói điều này liên quan đến sự tồn vong của Đảng, của chế độ. Chính vì vậy lần này mọi người hồ hởi chờ đợi, âm thầm hi vọng.

Nhưng Hội nghị 6 đã kết thúc, Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng có bài phát biểu dài, nhưng chỉ làm mọi người thêm thất vọng. Chỉ cần đọc mấy câu này thì rõ: “Bộ Chính trị đã thống nhất 100% đề nghị Ban Chấp hành Trung ương cho được nhận một hình thức kỷ luật và xem xét kỷ luật đối với một đồng chí Uỷ viên Bộ Chính trị… Ban Chấp hành Trung ương đã… đi đến quyết định không thi hành kỷ luật đối với tập thể Bộ Chính trị và một đồng chí trong Bộ Chính trị…”Có người bình luận đểu: Thành công của Hội nghị chính là đây!

Tại sao Ban chấp hành Trung ương lại quyết định không thi hành kỷ luật đối với tập thể Bộ chính trị và một đồng chí trong Bộ chính trị? Tại vì “nguyên lý mâm thịt chó” đã được vận dụng, nghĩa là các ủy viên Trung ương Đảng không muốn quyền lợi của mình bị đe dọa.

Ở Việt Nam, Đảng cộng sản Việt Nam là đảng cầm quyền, lại độc nhất nắm quyền nên tất cả những người trong Đảng có quyền lợi gắn bó với nhau (thật ra chỉ những người có chức, có quyền mới có quyền lợi, chức càng cao thì quyền lợi càng lớn), vì vậy họ phải bảo vệ lẫn nhau. Ví dụ, một người nào đấy được giữ chức Bộ trưởng, rất có thể con người này phải chịu ơn Thủ tướng hay Phó Thủ tướng nào đó. Tương tự, một người nào đó được giữ chức Bí Thư tỉnh ủy, chắc chắn là con người này gắn bó với một vài Ủy viên Bộ chính trị. Chính vì gắn bó với nhau về quyền lợi, biết rõ cái mạnh, cái yếu (thường thì cái yếu nhiều hơn) của nhau nên họ không thể “mạnh tay” với nhau được. Bởi đơn giản: Nếu anh tố cáo tôi, “chơi” tôi thì tôi cũng có cái để tố cáo anh, “chơi” lại anh. Để bảo vệ chính mình, các ủy viên trung ương Đảng không dám cùng nhau “mạnh tay’ với người khác, nhất là những người đó có chức vụ và thế lực lớn hơn.

Nhìn nhận từ góc độ này, Hội nghị Trung ương 6 kết thúc như vậy là điều tất yếu, hợp logic. Những ai hi vọng vào những điều tốt đẹp hơn thì thật ngây thơ và rõ ràng là không hiểu “nguyên lý mâm thịt chó”. “Nguyên lý mâm thịt chó” đơn giản và dễ hiểu như vậy, tại sao nhiều người vẫn không nhìn ra cái hiển nhiên và thô tục của nó để mà… đừng hi vọng?

P/S: Đêm 16/10/2012 những người còn hậm hực vì kết quả Hội nghị 6 của ĐCS Việt Nam khi xem trận bóng đá giữa Đức – Thụy Điển đều có cảm giác hai sự kiện này có đôi điều giống nhau. Đội tuyển Đức vốn được xem là đội bóng có bản lĩnh nhất thế giới; họ cứng rắn, lì lợm, “chiến đấu” đến cùng, kể cả trong những trường hợp tuyệt vọng nhất. Nhưng đêm 16/10 vừa qua, không có những điều như vậy! Đội tuyền Đức đá trên sân nhà, dẫn trước Thụy Điển 4:0, ấy thế mà để Thụy Điển gỡ hòa. Nếu điều này xẩy ra với các đội bóng Việt Nam, chắc chắn bị nghi là bán độ. Nhưng đây là đội tuyển Đức, không thể có chuyện bán độ được! Vậy điều gì đã xẩy ra? Mọi người không giải thích được, nhưng ngậm ngùi cho rằng: trận cầu này khá giống với Hội nghị 6 ĐCS Việt Nam vừa qua. Một “đội” (được yêu mến và hi vọng) đã dẫn trước rất nhiều điểm, hoàn toàn có thể giành thắng lợi để đáp ứng được sự mong đợi của nhân dân, nhưng cuối cùng lại để “đội” kia gỡ hòa vào những phút cuối.

Trong bóng đá bị gỡ hòa như đội tuyển Đức cũng là điều vô cùng khó hiểu và đáng tiếc. Còn trong chính trị, điều này không chỉ đáng tiếc mà còn đáng lo! Không biết cảm giác lo lắng có mang lại lợi lộc gì không? Thường thì những ai lo lắng chỉ hao gầy đi mà thôi.

Hồ Bất Khuất

http://blog.yahoo.com/_YPXJLYTBYRQHNDW25MKZEW2OOI/articles/813743/index

Bút Gà (chấp bút) Đinh Thế Huynh trực tuyến vờ-tờ-vờ

In Chính trị (Politics), Liên Kết, Tạp văn, Việt Nam on 2012/10/05 at 20:27

 

Tớ nghe loang loáng rằng anh Huynh đang tọa hổ (độn thổ) tàng long (ngậm tăm) vì đàn anh (trâu bò) đá thúng đụng niêu. Anh sợ nhỡ lời bị trúng miểng thế nào ấy nên dùng chước ngậm miệng ăn tiền. Còn tớ nào có dại gì mà nhọc công cầm bút khuáy hủ cáy cho khắm cả làng. Anh lại buộc tớ mở phủ để bà phán cho an (ăn) dân. Ấy thế nên trực tuyến vờ-tờ-vờ chuyển lời bà cho các cậu đây:

Bà nói đồng bào nghe rõ không?

Ba thằng đệ tử cận kề bà nếu chúng có kèn cựa lẫn nhau, có đá giò lái, hoặc thọc gậy bánh xe tranh giành oản lộc[1] của bà thì mặc chúng thôi. Đừng có đem chúng ra mà báng bổ bà nghe chửa.

Thằng nào gãy chân (ghế) cụt tay (trong) không đứng, hết ngồi thì bà khiến thằng khác chứ chả việc gì mà gởi sớ tới bà.

Bà đã răn đe nhiều lần là không kiến nghị, tâm thư, thư ngỏ (mở), thư kín tơ tưởng đến chuyện dở hơi như “con cặc”[2] trong phủ bà.

Thằng đệ tử nào muốn hầu bà mà lòi cái “con cặc” ra là bà cắt gọn ngay.

Ối giào chả việc gì đến chúng mày. Cái “dương vật buồn thiu” của chúng đã được bà triệt sản bằng hóa chất khi mới vào chầu. Họa hoằn mới nhỡ sót tàn dư thằng nào để nhúng nhẳng “con cặc” với bà.

Tự thuở bà nằm ở gốc cây đa (đất Nga) đến ngày được thằng đệ tử ranh mãnh Hồ Chí Minh (hồ ly tinh) tuân theo thằng Nin đem Mác, vác Bà về. Thằng lõi ấy mở phủ lập đền mê muội nhân dân bao năm nay nên chúng có hưởng lộc bà hết đời con cháu các cụ nó thì có là bao.

Nghe mà nhớ này. Đám đồng nhang, đồng đèn, lính anh, lính chị hầu dưới trướng bà thì lắm như quân Nguyên, quân Hán. Chúng dân khấn ván thỉnh cầu trừ sâu bọ, Việt gian, Hán gian làm gì. Từ ngày cái vàng mã (cộng sản, chủ nghĩa xã hội) đốt cháy (cướp chính quyền) giang sơn thì Hán gian, Việt gian môi hở răng lạnh, chung chăn đầy rận. Đến Bà cũng còn mờ mắt gian (Yuan[3]) thì làm sao cắn chấy, bắt rận được.

Bà chỉ căm thằng đệ tử ba Đê (3D) quái quắt. Nó cứ đợi Bà vừa thăng xong là thoăn thoắt bút sa lời phán thay bà sổ tuyẹt

Mấy thằng đệ tử đồng môn hậm hực chúng mách với bà nhưng khi Bà xuất thì nó đã quẹt mỏ quay chân trốn tiệt. Bà chỉ nắm được vài thằng cắc ké cắp tráp của nó[4].

Cậu Thanh Đồng của bà cũng cáu lên vì c.c.c.c. đệ tử này nọ ngày nào cũng lê lết phủ bà… hết Tuấn nghiện, Nghị lu du, Hương váy hồng, Chung cắt cu, Tuấn vê-tê-vê. Cài-cấy-cơ-cấu-cắt-cu[5] cái củ cải.

Ớ, mấy thằng đệ tử (kỳ đà) cắc ké (kỳ nhông) của bà lúc này sao chúng mày thối mồm thế.

Chắc là chúng bay ăn tạp chẳng ngừng chả chùi mồm, súc miệng nên cái bệnh thối mồm này lây lan trong đám chúng mày.

Hết cậu (cá) Cảnh,“Các nước có chỉ số IQ cao đều xây đường sắt cao tốc.” tới cậu (vô) Phước,“Chưa cần luật biểu tình vì dân trí ta còn thấp” trong cái quốc hội (quốc lủi) đèn cù.

Nó lây sang cả vãi Doan “Dân chủ của chúng ta là rân chủ gấp vạn lần dân chủ các nước tư sản” qua đến tiến (táo) sĩ Lư viện (tâm thần), “Người dân quá kém hiểu biết về động đất nên gây hoang mang dư luận”.

Rồi nhập vào thống Bình, “Do dân trí tập quán Việt Nam chưa cao như một số nước khác, rất nhiều người dân hiện nay đi gửi tiền nhưng cũng không để ý đó là ngân hàng tốt hay xấu”.

Thối thế!

Đã làm “chú phỉnh” thì phải biết phỉnh nịnh, mị dân chứ chúng mày trắng phớ thì lộ cái mặt mo rồi.

Dân trí thấp là chủ trương và đường lối nhất quán của đền (Đảng) bà. Có ngu dân thì các đệ tử ta mới định hướng chỉ đạo phò cái bình vôi (BCT) của bà. Chúng mày cứ trêu ngươi, không khéo chúng quẳng bình vôi thì cả lũ đi ăn mày à.

Chúng mày phải định hướng, tô hồng “quy hoạch hóa”, “đô thị hóa”, “tái cấu trúc” mỹ miều để thu hồi đất, thuổm tiền đút vào cái ruột tượng bình vôi phủ bà. Đứa nào hô hoán “cướp đất”[6] thì phải nhắc cho chúng nó nhớ là đã theo bà “cướp chính quyền” thì sao lại đần thế.

Giời ạ. Chúng mày chưa nghe thủng lỗ tai với câu vè dân gian về cái “thiên tài”[7] đảng ta hay sao mà có thằng lại thối mồm “Cái gì cũng … nhất”[8].

Tiện thể sao nó không nhắc luôn là một mặt ta chủ trương xuất khẩu (nô lệ) lao động sang Á, Nga, Đông Âu, Trung Đông v.v… Mặt khác ta chỉ đạo xuất khẩu gái làm điếm, phụ nữ vừa làm nô lệ tình dục, vừa làm ô sin cho đàn ông què quặt, tâm thần các nước láng giềng.

Cái “thiên tài” rút ruột, tham ô, hủ hóa, phá hoại của đảng ta thì thiên tai cũng cạch!

Bà phê và tự phê lưng lửng từng trời nhưng làm gì chẳng biết là bọn nông dân chân lấm tay bùn, bán mặt cho đất bán lưng cho trời mới làm ra lúa thóc để bà gom thu. Còn chúng bay chỉ có tài ăn cướp cơm chim người dân chứ làm ăn tích sự gì.

Người ta khôn ngoan thì họ tích lũy, dành dụm, bảo tồn tài nguyên không khai thác khánh kiệt để cho con cháu đời sau (và còn để nộp “thóc” cho bà nữa chứ).

Có ai như bọn mày chỉ cắm đầu ăn xổi ăn xổi, bán lúa non, đào quặng mỏ cạp hết sạch thì còn gì để nuôi bà làm lên sự nghiệp “sống mãi mãi trong lòng quần chúng”.

Thế thì bà phải đào cả cái mả bố[9] chúng mày để sống chứ cạp đất mà ăn à!

Chúng mày nhìn xem chung quanh (nước) láng giềng (ngoài cái thằng môi hở răng lạnh chết tiệt) có đứa nào nó mồm thối (hoăng) đâu.

Chúng mày cần noi gương thằng đệ tử ruột 3D thôi. Tuy nó quái quắt, ăn ngập họng nhưng nó khôn lõi, không phát ngôn thì ai biết nó thối nào.

Còn thằng Trọng “lú” đem trống đi đánh xứ người[10] lại mắc chứng lở mồm long móng nên chúng chặn cổng (bục bể phốt) khước từ.

Chúng nó lại đem ra bôi bác cả làng thế còn gì thể diện của bà. Có biết chửa?.

Bà chán chúng mày lắm … nói lắm cũng mỏi mồm … Chả là “làm đầy tớ thằng khôn còn hơn làm thầy thằng dại” mà bà lại phải làm gia sư cho chúng mày thì quả là vô vọng.

Ô hô, thăng … thăng … thăng …


[2] CHUYỆN CON C. LÀM NÓNG SÔI EM FB, blog Huỳnh Ngọc Chênh

[3] Yuan, Nhân dân tệ, đơn vị tiền TQ

[7]Mất mùa là tại thiên tai, được mùa là bởi thiên tài đảng ta”, câu vè dân gian thời Xuống Hố Cả Nước

[10] Nguyễn Phú Trọng đem ma đi bịp kẻ đào mồ, Nữ Vương Công Lý – Vì sao, vì sao ư? , Đàn Chim Việt


Chuỗi bài:


[Loạt bài Phó Thường Dân: (1) Anh tám hồ hởi – (2) Nôị-thực-dân – (3) Sợ – (4) Kỳ đà – cắc ké – kỳ nhông – (5) Con dân – con cá – cò mồi – (6) Bình vôi – bái vật – bà đồng – (7) (Vô) Hậu  – (8) Gió mưa là chuyện của trời …  – (9) Vô liêm sỉ – man rợ – (10) Phế-anh-hùng – (11) Luật Lệ(nh) … (12) Nhà em có nuôi một con két … (13) Cái nhà là nhà của ta … (14) Mèo – thỏ]

Người Buôn Gió – Đồng ‘”chác”

In Liên Kết, Tạp văn on 2012/08/15 at 12:34

Nhà nọ có đám giỗ bố, anh em tề tựu đông đủ. Vì ông cụ xưa là cán bộ tiền kháng chiến, cách mạng lão thành, tham gia quân đội lên đến chức tướng. Con cháu ngày sau cũng theo nghiệp ấy đi theo vào quân đội. Đứa thì làm báo quân đội chuyên mục “chống diễn biến hoà bình” chuyên lấy dân oan ra làm mục tiêu. Đứa thì làm ngân hàng quân đội, đứa làm xây dựng quân đội. Đứa làm công an, uỷ ban. Ai cũng ăn nên làm ra, nhà cửa, xe pháo xênh xang nở mày, nở mặt với thiên hạ lắm.

Con dâu, con rể cũng cùng ngành, cùng nghiệp nên gia đình ấy ngoài tình anh em thắm thiết ra còn có tình đồng chí vì phàm làm những nghề ấy đều là Đảng viên cả. Lúc đợi hương tàn, anh em nhà nọ quây quần hỏi han công việc nhau, bàn chuyện dự án kiếm miếng đất, lo lót lên chức, chạy chọt kiếm chỗ gần thành phố cho an nhàn….

Đến khi vào mâm, nâng rượu nên anh cả mặt mũi hồng hào, béo tốt nói.

– Nào các đồng chí, nâng ly % nhé.

Nào ngờ bà mẹ già, dằn cái bát xoảng cái vào mâm quát.

– Chúng mày đừng xưng đồng chí, kẻo bố chúng mày tủi thân.

Thằng ba hàm thiếu tá bên báo quân đội , giỏi lý luận bèn gắt mẹ.

– Mẹ nói sao thế, bố chúng con ở quân đội, chúng con cũng theo bố vào nghiệp lính cả, anh em nhà mình chả phải đồng chí với nhau sao.

Bà mẹ nói.

– Tao không giỏi lý lẽ như mày, tao ở với bố mày quen với suy nghĩ dân gian rồi. Mày hiểu thế nào là chữ “chác” không.?

Thằng làm uỷ ban nói.

– Đó là từ vô nghĩa.

Bà mẹ đáp.

– Đúng, nó là từ vô nghĩa, cho nên nó người ta ghép nó vào từ có nghĩa để chỉ cái từ đó thành vô nghĩa. Hay là thành cái đáng khinh, đang lên án như là “kiếm chác, đánh chác, đổi chác”. Bố chúng mày vào sinh ra tử một lòng vì nước, vì non. Không bao giờ tơ hào, vụ lợi cho bản thân mình. Giờ chúng mày làm quan chỉ lo kiếm nhà, đổi chức, thăng cấp, tìm chỗ an nhàn. Giặc Tàu chiếm cả biển Đông thì chúng mày lo tìm chỗ an nhàn, chỉ nhăm nhăm tìm trong dân ai là phản động rồi gào toáng lên kiếm công phát hiện. Như thế là đánh địch hay là đánh “chác”. Tất cả chúng mày chỉ làm vì chữ “chác” mà thôi. Cho nên đừng xưng hô đồng chí khiến bố mày xấu hổ vì làm đồng chí với chúng mày.

Đám con nghe xong, ngẩn mặt tẽn tò, nhưng không dám cãi lời mẹ.

Sau thằng út đang là bí thư đoàn trưởng nâng ly lên phá tan không khí nặng nề.

– Ừ thì nghe mẹ, nào các đồng “chác” nâng ly lên dô trăm phần trăm nào.

Nguồn: FB Người Buôn Gió

Người Buôn Gió – Tái cơ cấu thần chưởng

In Chính trị (Politics), Kinh Tế, Liên Kết on 2012/05/28 at 08:50


Khi mà Vinasin đang đứng trước bờ vực đổ vỡ, dân chúng hoang mang ngay trước thềm bầu bán nhiệm kỳ mới. Nhưng những chính khách tài năng hàng đầu đã có những giải pháp thần kỳ để trị liệu được sự đổ vỡ của Vinasin cũng như lấy lại niềm tin của nhân dân.

Duyệt đề án tái cơ cấu Vinashin

Thủ tướng chiều qua đã ký quyết định phê duyệt Đề án tái cơ cấu Vinashin, với mục tiêu sớm ổn định sản xuất kinh doanh, giảm lỗ, từng bước củng cố uy tín, thương hiệu và tiến tới có lãi, trả được nợ, tích lũy và phát triển.

Nguồn: http://vnexpress.net/gl/kinh-doanh/2010/11/3ba23264/

Thật may mắn là đất nước còn có những cao thủ tàng long, ngoạ hổ, nghĩ ra được dự án cơ cấu mà mục tiêu rõ ràng có hiệu quả như vậy. Tiếc là những nhân tài như thế không xuất hiện sớm, để đến nỗi khi hàng chục nghìn tỷ đi đâu rồi mới xuất hiện để vớt vát và vực dậy từ đống hoang tàn.

Thôi nhưng có còn hơn không, muộn còn hơn không.

Tái cơ cấu thần chưởng, bí kíp võ lâm tuyệt học chưa biết có vực được lại nội công, võ công của Vinashin hay không hồi sau mới rõ. Nhưng nó giúp cho các chính khách hàng đầu trụ lại được ngôi minh chủ võ lâm thêm một kỳ đại hội nữa.

Sau khi tái cơ cấu, Vinashin về dưới trướng của Vinalines dưỡng thương. Trong quá trình truyền công lực cho học trò mới. Vinalines tẩu hoả nhập ma, do chân khí đã hao tổn từ trước.

Nhờ có phép bấm độn, biết trước điều chẳng lành. Bang chủ Vinalines Dương Chí Dũng dùng phép độn thổ, kế đó lại dùng phép đằng vân phi thân mất hút giữa trùng điệp thiên la địa võng quân quan khắp xứ kéo đến bao vây. Bỏ lại Vinalines thâm hụt hàng chục nghìn tỷ thành công lực.

Quần hùng xoay sang chất vấn minh chủ võ lâm về chiêu thức tái cơ cấu năm xưa.

Minh chủ vuốt râu cười hà hà nói.

– Nếu mà không đưa Vinashin về với Vinalines, thì đâu biết được sức Vinalines đã cùng kiệt như thế. Nếu không biết được mà cứ dùng, có ngày hoạ còn lớn hơn.

Quần hùng nghe xong, ai cũng trầm trồ khen ngợi là diệu kế.

Vì thế, Chính phủ đã thảo luận thận trọng việc chuyển nguyên trạng một số đơn vị của Vinashin sang Vinalines, trên tinh thần cùng ngành nghề kinh doanh, với hai nguyên tắc: một là đảm bảo hài hòa lợi ích của các doanh nghiệp, không làm ảnh hưởng đến các đơn vị giữa chuyển đi và chuyển về; hai là các doanh nghiệp được chuyển sang đều được hạch toán và xử lý riêng, không lẫn vào nhau. Ví dụ, trong khoản lỗ các năm của Vinalines (năm 2009 là trên 400 tỷ, 2010 là trên 1200 tỷ, 2011 là trên 2600 tỷ), vẫn rõ lỗ nào của Vinalines, lỗ nào của các doanh nghiệp Vinashin chuyển sang”.

“Bao trùm là đảm bảo ổn định, duy trì không để đổ vỡ sản xuất, không để người lao động mất việc”, ông Đam khẳng định.

Nguồn: http://vietnamnet.vn/vn/chinh-tri/73931/-ong-duong-chi-dung-duoc-bo-nhiem-dung-quy-trinh-.html

Nguồn:blog Người Buôn Gió

 

Cùng tác giả:

Người Buôn Gió – Tái cơ cấu thần chưởng

Người Buôn Gió – Đêm dài biên ải

Người Buôn Gió: 18-3 trại Thanh Hà

Người Buôn Gió – Người Nông Dân Nổi Dậy

Người Buôn Gió – Hóa ra đều ăn cắp hết

Người Buôn Gió – Đi tù và đi cải tạo

Người Buôn Gió – Con trâu của ai?

Người Buôn Gió – Hà Nội trong mắt ai

Loạt bài Đại Vệ Chí Dị:

Người Buôn Gió – Đại Vệ Chí Dị

Người Buôn Gió – Đại Vệ Chí Dị

Người Buôn Gió – Đại Vệ Chí Dị

Người Buôn Gió – Đại Vệ Chí Dị

Người Buôn Gió – Đại Vệ Chí Dị – Mọi sự quái đản đều là do… thế lực thù địch

Người Buôn Gió – Đại Vệ Chí Dị: Cứ đổ cho thế lực thù địch xúi dục là OK!

Người Buôn Gió – Đại Vệ Chí Dị

In Chính trị (Politics), Kinh Tế, Liên Kết, Tạp văn, Việt Nam, Văn Chương on 2012/03/29 at 16:23

 

Nước Vệ triều nhà Sản

Năm thứ 67, đời Vệ Kính Vương thứ hai.

Nứt đập chắn nước ở nam trung bộ, tính mạng hàng trăm ngàn bá tính bị đe dọa.

Dân oan bốn phương kéo về kinh đô đánh trống kêu oan ngày một đông.

Ngoài biên cương nước Tề kéo thủy quân nhòm ngó lãnh hải, bắt đi cơ man nào là ngư dân đòi tiền chuộc.

Ngân khố cạn kiệt, giá cả vẫn leo thang chóng mặt.

Nhà nhà phá sản, khánh kiệt.

Kẻ có bạc vẫn hoang phí, xa hoa,quan chức thì xây cung điện, dinh cơ tráng lệ. Phường trọc phú tậu xe tứ mã nhập ngoại, tổ chức hôn lễ đình đám tốn hàng ngàn lượng vàng.

Bấy giờ nhà Sản thấy ngân khố trống rỗng, lo lắng họp triều định nghị sự, đại thần nghị chính Tôn Dưa mở đầu nói rằng.

Nay thiên hạ rối ren, đập nứt, vỡ nợ, nông dân thì kiện triều đình mất đất, ngư dân thì bị Tề bắt giam đòi chuộc, giá cả lạm phát hàng ngày….nhưng thứ đó đều quan trọng. Nhưng cái quan trọng nhất cần bàn phải là ngân khố triều đình. Đập vỡ chết dân thì dân lại sinh đẻ. Nông dân, ngư dân không có ruộng, biển hành nghề  tức khắc đói đầu gói phải bò kiếm nghề khác. Giá cả cao thì không ăn thịt nữa chọn rau , củ mà ăn…chưa hẳn là cấp bách. Ngân khố là sức mạnh đoàn kết của triều đình, không có ngân khố không duy trì được ba quân. Không giữ được ba quân thì không giữ nổi triều đình. Nước Vệ ta từ khi thành lập đến nay dân tình trải qua bao lần đào sắn, khoai trừ bữa nhưng chưa bao giờ sinh biến, ấy bởi vì ngân khố cho ba quân còn mạnh. Ba quân mạnh thì dẫu biến thế nào cũng trị được. Bởi vậy lần này nghị triều, việc khẩn cấp là tìm nguồn tài lực cho ngân khố. 

Vệ Kính Vương trầm tư gật đầu, xưa Dưa với Vệ Kính Vương cùng trường, người khóa trước kẻ khóa sau. Nên nói là hợp ý. Vệ Kinh Vương trăn trở luận rằng.

Biết là vậy, nhưng tài nguyên đã bán hết từ lâu, ruộng đồng của dân thu hồi về bán cũng gần hết. Vay nợ bên ngoài khắp nơi giờ cũng hết chỗ mà vay. Biết chỗ nào trông cậy.

Bạo e hèm một tiếng, triều thần đổ dồn ánh mắt về phía Bạo. Làm tể tướng nhiều năm, Bạo có tiếng là liêm khiết. Gia sản thanh bạch, nhà cửa mồ mả cha ông ở quê nhà vẫn đơn sơ, giản dị. Con cái, họ hàng không được nhờ cậy toàn phải tự lực cánh sinh. Lúc Bạo làm tể tướng tính yêu sự thật, ghét giả dối cho nên không có bè cánh gì cả, chỉ dựa vào tài năng, đức độ của mình mà điều hành việc nước. Không những dân chúng trong nước yêu mến, mà ngay cả người nước ngoài đều đánh giá Bạo tài năng lỗi lạc, xuất chúng. Bởi vậy Bạo hắng giọng là được sự chú ý của cả triều đình.

Bạo đưa cằm lên cao, ngước mắt nhìn xung quanh, mắt nheo nheo, miệng cười khẩy nói.

Triều nhà Sản ta xưa nay lắm lý luận, chả lẽ không có kế gì sao.?

Một phần ba đại thần nghị chính là nho sĩ, triết gia, lý luận hàng đầu của nước Vệ. Nghe Bạo hỏi ai cũng tảng lờ. Việc tiền bạc và chữ nghĩa xưa nay không mấy khi chung đường. Bạo đợi mãi không thấy ai trả lời, mới hỏi.

– Thế nào là phát huy nội lực.?

Vẫn không ai trả lời, Bạo quay lại đằng sau gọi quân bản bộ của mình là tùy tướng Đương Leo Thang.

–  Này Thang, ngươi có trả lời được câu này cho triều đình nghe không ?

Đương Leo Thang tuổi trẻ, tài cao, chí lớn. Người trấn Sơn Nam Hạ. mắt phượng, mày ngài đi đứng ăn nói dõng dạc. Nghe chủ tướng gọi tên mình, Thang bước ra giữa triều tâu.

Phát huy nội lực chính là lúc này đây, không lấy được tiền từ tài nguyên, đất đai, vay mượn thì lấy từ trong dân. Kế này gọi là hết nạc ta vạc đến xương. Dân ta bây lâu nay nhờ ơn nhà Sản mở mang luật pháp cho làm ăn, của nả cũng dư dả. Xe cộ nườm nượp đi tắc cả đường. Nay nhân cớ dẹp tắc đường mà thu phí. Đó chả phải là kế hay sao.?

Bạo hỏi.

Thế ngươi đã có chủ trương gì chưa ?

Thang tâu.

Thưa tể tướng, thần từ khi nhậm chức đã biết lo xa. Nên đã học Thương Ưởng.

Triều đình có tiếng thì thầm, học gì , Thưởng Ưởng là ai nhỉ ?

Thang rành rẽ kể.

– Được vua Tần giao quyền trị nước, Thương Ưởng liền soạn thảo một chính sách Pháp trị cứng rắn để đem ra áp dụng. Bảy điều luật ông chuẩn bị ban hành đều rất hà khắc, trong đó điều thứ 7 là hà khắc nhất: trong 10 nhà nếu có một nhà phạm pháp mà không ai báo thì cả 10 nhà đều bị giết.

Vì chính quyền nước Tần lâu nay vẫn chuyên “nói một đường làm một nẻo”, giờ cần lấy lại lòng tin của dân chúng để thi hành 7 điều luật Pháp trị mới này thật khó. Thương Ưởng đã nghĩ ra một cách phương cách khá ngoạn mục và cũng khá hao tốn: Ông cho dựng nhiều cây gỗ nhẹ dài khoảng ba trượng ở cửa Nam thành kinh thành rồi thông báo: “Ai vác nổi một cây gỗ này từ đây sang cửa Bắc sẽ được thưởng 5 lượng vàng”.

Suốt ngày hôm đó không có ai vác.

Hôm sau ông lại cho thông báo: “Ai vác được một cây gỗ này sang cửa Bắc sẽ được thưởng 10 lượng vàng”.

Hôm ấy cũng chẳng có ai vác.

Hôm sau nữa Thương Ưởng lại cho thông báo như cũ nhưng thay vì thưởng 10 lượng thì giờ lại tăng thành 50 lượng. Dân chúng thấy kỳ lạ chưa biết ý của quan Tả thứ trưởng muốn gì. 

Một người ăn mày nói:
-Cây gỗ nhẹ tưng thế này, vả từ cửa Nam sang cửa Bắc cũng chẳng bao xa. Để tôi vác thử sang xem quan Tả thứ trưởng xử sự ra sao?

Và người này đã vác thật! Khi vừa để thanh gỗ xuống cửa Bắc ông ta liền được người của quan Tả thứ trưởng mời vào trong trao tặng 50 lượng vàng thật! Những người khác thấy vậy cũng kéo sang cửa Nam vác gỗ sang cửa Bắc và cũng đều được lãnh thưởng 50 lượng.

Thực hiện xong việc lấy lại lòng tin của quốc dân, Thương Ưởng liền ban hành pháp lệnh mới để chính quyền cùng dân chúng thi hành.

Sau khi pháp lệnh được ban ra, chính quyền bắt đầu triệt để thực hiện. Từ các bậc công hầu cho tới hàng thứ dân hễ ai phạm lỗi đều bị trừng phạt đúng mức. Thái tử Doanh Tứ vì chê tân lệnh không đúng cũng bị trừng phạt. Vì Thái tử là vị vua tương lai không thể phạt trực tiếp, hai vị thầy dạy của Thái tử là Công Tử Kiền đã phải chịu cắt mũi và Công Tôn Giả đã phải chạm vào mặt.

Thế là từ đó dân nước Tần tin hễ nhà nước nói sao thì làm vậy

Thang ngừng lại một lát để câu chuyện được thấm vào tai người nghe, đoạn tiếp.

Thần khi mới nhậm chức, đã học chuyện đó mà cách chức mấy mống quan dưới quyền. Ra lệnh khắt khe với bọn dưới trướng. Dân tình giờ ai cũng hân hoan, khen ngợi quan lại triều ta chí công vô tư. Lời nói bây giờ thần đã có trọng lượng với dân rồi ạ.

Bạo khoát tay.

Thôi không rườm rà, thế đã đến lúc phát huy nội lực chưa ?

Thang tâu.

Giờ đã là lúc chín muồi, thần đã có bản tấu xin triều đình phê chuẩn thu phí xe cộ trong dân gian.

Bản tấu của Đương Leo Thang chuyền tay cho triều đình đọc, ai cũng tấm tắc khen kế sách chu toàn, nghĩ trước sau chặt chẽ. Các quan lại đứng đầu các bộ như tìm ra được hướng đi, hân hoan bàn tán râm ran, người tính tăng giá thuốc, người lượng tăng giá than, người áng thu phí thuế đất ở phi nông nghiệp….

Vệ Kính Vương nâng ly mừng tể tướng Bạo.

Quả là rừng xanh còn lo chi thiếu củi đốt, công lao này thuộc cả về tể tướng.

Bạo nhận chén rượu, khiêm tốn đáp lễ rằng.

Ấy là nhờ Vương cả, giữ vững được niềm tin cho dân chúng đến chùa, giữ được chùa tất nhiên có oản mà thôi.

Triều đình nhà Sản nghị xong, tình đoàn kết lại tràn trề. Mọi mối tị hiềm đều được xua tan. Đúng là một nước cường thịnh, vua sáng tôi hiền. Khó khăn nào cũng vượt qua, kẻ thù nào cũng đánh thắng như lời tiên đế ban khi xưa.

Lúc lệnh ban ra, dân chúng đa số đồng thuận. Duy có lác đác vài kẻ cự nự. Đại thần nghị chính kiêm tổng trấn kinh thành là Cả Sáng phán.

Chúng mày nhiều tiền mua xe đi, kêu ca cái nỗi gì.

Dân chúng từ đó không còn ai dị nghị nữa.

Nguồn: Người Buôn Gió

Cùng tác giả:

Người Buôn Gió – Đồng “chác”

Người Buôn Gió – Ngôn từ

Người Buôn Gió – Thời của âm binh

Người Buôn Gió – Tái cơ cấu thần chưởng

Người Buôn Gió – Đêm dài biên ải

Người Buôn Gió: 18-3 trại Thanh Hà

Người Buôn Gió – Người Nông Dân Nổi Dậy

Người Buôn Gió – Hóa ra đều ăn cắp hết

Người Buôn Gió – Đi tù và đi cải tạo

Người Buôn Gió – Con trâu của ai?

Người Buôn Gió – Hà Nội trong mắt ai

Loạt bài Đại Vệ Chí Dị:

Người Buôn Gió – Đại Vệ Chí Dị

Người Buôn Gió – Đại Vệ Chí Dị

Người Buôn Gió – Đại Vệ Chí Dị

Người Buôn Gió – Đại Vệ Chí Dị

Người Buôn Gió – Đại Vệ Chí Dị – Mọi sự quái đản đều là do… thế lực thù địch

Người Buôn Gió – Đại Vệ Chí Dị: Cứ đổ cho thế lực thù địch xúi dục là OK!